Chương 4: (Vô Đề)

Editor: Qin Zồ

Khi Tần Chân nhận được điện thoại của Phương Khải thì đã là chuyện của một tuần sau khi xảy ra sự cố đâm vào đuôi xe.

Lúc ấy cô đang dẫn một khách hàng lông rùa* xem căn nhà cấp bốn, nói đến miệng đắng lưỡi khô cũng vẫn không thể khiến khách hàng vừa lòng, đang định kiếm cớ vào toilet tự cổ vũ bản thân trong gương thì di động vang lên.

(*Lông rùa, quy mao: dùng để hình dung người tính toán chi li, không dễ chịu, nói dai mà lề mề, vô cùng nhàm chán…)

Phương Khải lễ phép hỏi cô chiều nay có rảnh không, nếu có thì mời cô lúc một giờ đến quán cà phê ở trung tâm thành phố, sau đó bàn vụ tông xe.

Tần Chân nhìn đồng hồ, mười một giờ bốn lăm phút, nếu căn nhà này vẫn không thể khiến khách hàng vừa lòng, xem ra cũng không thể làm giao dịch được, thế là liền nhận lời.

Sau khi Tần Chân ra khỏi nhà vệ sinh, quý bà họ Lý kia đứng trong phòng khách đánh giá xung quanh, lâu lâu lại cằn nhằn với cô vị trí của cửa sổ không thích hợp, hoặc là thiết kế căn hộ khong hợp lý, gió không thông lắm.

"Ôi trời, thư phòng này cũng quá nhỏ quá đấy! Cô nhìn xem đi, ngay đến cửa sổ cũng không có, tính làm người ta chết ngạt chắc?" Tiếng phổ thông của quý bà họ Lý không rành rọt lắm, toàn bộ những âm cần uốn lưỡi thì chẳng thấy uốn, lúc lên lúc xuống rồi lại vô cùng khoa trương, nghe chẳng thoải mái tí nào.

Trong lòng Tần Chân buồn bực, không nói việc bận bịu đến tận trưa cũng không có kết quả, mà chiều nay lại còn sẽ phải chảy máu nhiều hơn, thế là xụ mặt lẩm bẩm:

"Không thích thì về đi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa."

Quý bà họ Lý dỏng tai lên, lập tức xoay người lại nhìn cô, Cô có ý gì hả?

Tần Chân nhanh chóng nở nụ cười,

"Không có không có, ý tôi là bây giờ đã giữa trưa rồi, nếu bà đói bụng, thì có thể đi ăn một bữa trước đã, chiều nay nhân viên khác của chúng tôi sẽ dẫn bà đi xem nhà."

"Ơ này, cô là chê tôi chọn ba lấy bốn chứ gì? Không kiên nhẫn hả? Còn đổi nhân viên?" Sắc mặt quý bà họ Lý không tốt lắm,

"Tôi nói cho cô hay, tôi đã đến rất nhiều công ty bất động sản rồi, mà vẫn chưa gặp nhân viên nào như cô, dám bày ra cái bộ mặt kia với tôi, cô không biết tôi chính là thượng đế sao?"

"Đúng đúng đúng, bà là thượng đế bà là thượng đế…" Tần Chân liên tục nhận lỗi, trước đây cô sẽ không như thế này, cho dù có bị khách hàng khó tính cằn nhằn đến đâu, cô cũng đều có thể lấy tinh thần người sắt mà nhẫn nhịn, nhưng chiều nay lại còn phải vướng vào cái chuyện rắc rối kia nữa, cả người tự nhiên sẽ không vui, không để ý buột miệng than thở.

Thế nhưng quý bà Lý bất kể thế nào cũng không chịu mua, cuối cùng lúc quay người rời đi, ném lại một câu:

"Tần Chân phải không? Bộ phận nghiệp vụ quản lí bán nhà phải không? Hừ, tôi đi khiếu nại cô!"

… Ngay đến cả sức để khóc Tần Chân cũng chẳng còn.

Từ đường Số Hai đến trung tâm thành phố chỉ cần nửa giờ đi tàu ngầm, Tần Chân nghĩ đi taxi còn có thể ăn bánh mì dọc đường đi, giải quyết ngay bữa trưa tại chỗ, thế là ngay lập tức vẫy một chiếc taxi.

Kết quả là đúng lúc nào lại không đúng, bị kẹt xe nửa đường.

Đợi cho đến khi cô vội vàng chạy đến quán cà phê mà đối phương nói thì cũng đã là một giờ mười bảy phút, cô đến muộn mười bảy phút.

Không may là, trong mười bảy phút đó, Trình Lục Dương không ngừng gọi điện cho Phương Khải, nguyên nhân là do không có Phương Khải, hắn không tìm thấy văn bản cần tìm đâu.

Phương Khải kiên nhẫn nói với hắn:

"Vị tiểu thư kia còn chưa đến, tổng giám anh tự mình đi lấy đi, ngai tại tủ hồ sơ ngăn thứ ba, văn bản kia nằm trong túi hồ sơ màu đỏ sậm ấy."

Trình Lục Dương theo lời đi tìm, nhưng ngăn thứ ba kia lại nhét đầy các túi hồ sơ, màu sắc khác nhau, ít nhất cũng có ba bốn mươi cái.

Màu đỏ sậm là cái nào đây?

Tay Trình Lục Dương dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn gọi cho Phương Khải, Tôi không tìm thấy.

"Nhưng trong xấp hồ sơ kia chỉ có một cái màu đỏ thôi mà –"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!