Editor: Qin
Lúc ăn cơm, trong phòng khách mơ hồ truyền đến tiếng TV phát ra, Tần Chân đứng dậy chuẩn bị tắt TV đi thì kết quả Trình Lục Dương lại cản cô,
"Không cần đâu, cứ để vậy đi."
Tần Chân nói:
"Nhưng không có ai xem, mở không thế thật phí điện!"
"Cũng đâu có tốn tiền cô, tôi vui được chưa?" Trình Lục Dương đáp lời một cách cứng nhắc.
Tần Chân cảm thấy bẽ mặt, liền ngồi xuống dùng cơm, lẩm bẩm rằng nhà tư bản đúng là xa xỉ, không biết đến nỗi khổ dân gian, lúc nào cũng tiêu tiền như nước.
Trình Lục Dương giễu cợt cô:
"Tần Chân cô thật sự là càng lúc càng giống mẹ tôi đấy, quản cái này quản cái kia, cái gì cũng quản được hết. Hay là để tôi đưa sổ tiết kiệm thẻ ngân hàng luôn cho cô nhé, cô giúp tôi giữ luôn nhé?"
"Được thôi, nếu anh đã muốn, tội sẽ vui vẻ thay anh trông coi. Mặc dù bản thân tôi không có nhiều tiền để gửi ngân hàng, nhưng tốt xấu gì mỗi ngày nhìn thấy cũng có thể kích thích lòng tự tôn với lòng cầu tiến đã chết yểu chứ!" Cô mặt dày nói.
Trình Lục Dương đặt đũa xuống, giật lấy khăn giấy lau miệng,
"Được, không thành vấn đề, chỉ là mẹ tôi đã sớm nói, sổ tiết kiệm với thẻ ngân hàng chỉ có thể đưa cho hai người giữ. Người đầu tiên chính là bà, người còn lại là vợ tôi, cô muốn chọn cái nào đây?"
Miếng cơm mắc ở cổ Tần Chân nuốt mãi không trôi.
"Nhưng mà mẹ ruột tôi còn đó, xem chừng cô muốn làm vế sau nhỉ." Trình Lục Dương sờ cằm, cẩn thận đánh giá Tần Chân,
"Khuôn mặt này hả, con gái rượu cũng miễn cưỡng qua được. Còn về dáng người này…" Hắn lắc đầu,
"Nhìn chẳng được mấy cân thịt, cảm giác không tốt, ôm cũng chẳng thoải mái, nếu như đè lên nữa thì càng không thoải mái."
Lời này đả kích quá nặng, mặt Tần Chân đỏ lên.
"Còn tính cách ấy hả, ham rẻ, rụng mắt vì tiền, còn thích tính toán chi li. Tôi nói gì cũng muốn phản bác, có qua chắc chắn phải có lại."
Tổng hợp từ trên xuống, Trình Lục Dương cười híp mắt lắc đầu,
"Chúng ta không thích hợp đâu, tốt nhất cô nên sớm bỏ ý định này đi!"
Hắn luôn thay đổi cách làm tổn thương cô như thế, đặc biệt là từ sau khi thân thiết với nhau hơn, lại càng không kiêng nể gì, muốn gì nói nấy.
Tần Chân biết mình bị hắn trêu, theo lý mà nói hẳn phải giống như trước đây cãi lộn lại với hắn, xem ai dìm ai trước. Nhưng không biết thế nào, bị hắn nói như thế, ngược lại đến một chữ cô cũng không thốt ra được.
Giống như tâm sự bị hắn chọc thủng, nhất thời không phản bác được.
Trình Lục Dương nhìn dáng vẻ vùi đầu im lặng và cơm, bèn nói:
"Cô mới từ Châu Phi về đấy hả? Đói đến mức không thèm trả lời, chỉ biết có ăn thôi!"
Tần Chân miễn cưỡng miễn cưỡng gẩy cơm đưa đến miệng, lầm bầm nói: Ai cần anh lo!
Trình Lục Dương bĩu môi, duỗi người đi ra phòng khách, chỉ còn Tần Chân ngơ ngác ngồi ở bàn, vất vả lắm mới nuốt được miếng cơm xuống.
Cô ăn rất mạnh mẽ, rõ ràng là một bữa cơm ngon miệng lại trở nên khó nuốt vô cùng.
Cô im lặng dọn dẹp bát đũa trên bàn, lúc rửa chén lại đứng thần ngư ởia, vòi nước chảy không ngừng, cô theo phản xạ điều chỉnh lại vòi nước, nhưng đến giữa chừng lại thụt tay về.
Tiền của mấy kẻ tư bản rất nhiều rất nhiều, cô lại chẳng phải là gì của hắn, sao phải giúp hắn tiết kiệm tiền chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!