Editor: Thiếp
Trước khi đến bệnh viện, tâm tư Tần Chân rối bời, cầm di động bấm bấm cả nửa ngày, kết quả không ngờ phát hiện ra số điện thoại của Mạnh Đường chẳng hiểu sao lại chui vào trong danh sách đen.
Cô sửng sốt, lại mở nhật ký điện thoại ra xem, cuối cùng lại thấy trước khi Mạnh Đường bị kéo vào danh sách đen đã gọi một cuộc điện thoại, thời gian vừa khéo chính là buổi chiều hôm họp lớp.
Năm giờ rưỡi… Lúc đó cô đang tắm ở nhà Trình Lục Dương.
Tay khẽ khựng lại, dường như Tần Chân đã hiểu ra điều gì rồi.
Cổng bệnh viện gần ngay trước mắt, cô nới lỏng đai an toàn, chặn cánh tay Bạch Lộ đang định rút chìa khóa xe ra,
"Tao vào là được rồi, bây giờ mày mau lái xe đến quảng trường Wanda đi, Trình Lục Dương vẫn còn ở đó."
Bạch Lộ sửng sốt,
"Mày muốn tao đi đón anh ta?"
"Bộ có vấn đề gì sao?"
"Đương nhiên rồi, vấn đề là tao không hề biết hắn!" Bạch Lộ trừng mắt.
"Giờ này ở quảng trường cũng không có nhiều người đâu, mày chỉ cần tìm một người đàn ông uống say, lại nhìn rất đẹp trai thì chính là anh ta."
Tần Chân mở cửa xe, trước khi đi còn không quên dặn một câu,
"Tìm được anh ta rồi thì đưa anh ta đến bệnh viện đón tao, rồi hai đứa đưa anh ta về nhà."
Cô vẫy tay, nhanh chóng chạy vào trong bệnh viện.
Cô Lý ở trong phòng bệnh thật rất tiều tụy, khiến mũi của người khác cay cay.
Dáng vẻ của ân sư khác xa trong trí nhớ của cô, năm tháng đã để lại trên người bà bao nhiêu vết chân chim, những nếp nhăn đó cùng mái tóc bạc đủ để chứng mình tuổi càng lúc càng về già của bà.
Trong phòng bệnh không có nhiều người, chỉ có Chương Chung Lâm, Mạnh Đường, Trần Hàm, và cả chồng cô Lý.
Thấy Tần Chân đến, cô Lý lập tức mở to mắt, sau đó mỉm cười vui vẻ, cố sức vẫy tay với cô,
"Tần Chân đến đấy à? Mau lại đây!"
Ngay cả giọng nói cũng yếu ớt, Tần Chân vừa đi đến giường bệnh ngồi xuống, vừa giơ tay ra nắm chặt tay bà.
Bàn tay ấy nhỏ bé gầy gầy xương xương, giống như không còn chút sinh lực nào.
Cô Lý gầy đi rất nhiều, bây giờ nhìn như chỉ còn lại bộ xương, nhưng bởi vì Tần Chân đến, nên ngược lại ý chí của bà không ít, nói dông dài bắt đầu kể chuyện ngày trước, từ chuyện Tần Chân nhận được giải trong cuộc thi viết văn cho đến thành tích chói lọi của Mạnh Đường.
Mạnh Đường với Chương Chung Lâm luôn im lặng lắng nghe, Trần Hàm cũng ngồi ở bên giường, đôi lúc cười nói mấy câu. Ngược lại Tần Chân chỉ cười liên tục, không hề nói câu gì.
Cô cảm thấy hốc mắt dường như nóng lên, vì những năm gần đây cô luôn tự ti tình trạng lấy trứng chọi đá xấu hổ của mình, cho nên không liên lạc nhiều với bạn học, ngay đến ân sư ngày xưa cũng cảm thấy hổ thẹn, nên cũng không liên lạc với bà.
Dịp lễ tết gửi tin nhắn cũng không dám kí tên, chỉ nói từng là học trò, bởi vì cô biết, nếu cô Lý biết tin nhắn là do cô gửi, chỉ sợ lập tức sẽ gọi lại.
Nhưng mà trước mắt, cô Lý cầm tay cô, đặc biệt kể lại những chuyện ngày trước, cho dù tinh thần không tốt, cũng không nỡ rời mắt khỏi cô.
Giờ phút này Tần Chân mới hiểu, tình yêu của ân sư cũng như tình mẹ, sẽ không bởi vì thân phận địa vị cao thấp mà đối xử khác biệt, cho nên dù cô là nhân viên bán nhà hay chức vụ cao hơn đi chăng nữa, người trước mắt cùng với ánh mắt chứa đầy tình mẫu tử này sẽ không vì vậy mà thay đổi.
Nửa giờ sau, y tá đẩy cửa đi vào, nói là bà ngày mai phải phẫu thuật, nên cần được nghỉ ngơi tốt, hi vọng người thăm bệnh hôm khác lại đến. Bởi vì hôm nay tâm lý của bệnh nhân không tốt, nên mới đặc biệt cho phép mọi người ở lại quá giờ thăm hỏi.
Thấy sự mệt mỏi cũng lộ rõ trên mặt cô Lý, mọi người liền đứng dậy nói tạm biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!