Editor: Thiếp
Chúc Vân Chi ngồi trên sô pha xem tivi, chốc chốc cứ năm phút lại nhìn lên đồng hồ treo trên tường, khó khăn lắm mới nghe chuông cửa vang lên, xoẹt một cái đứng bật dậy từ trên ghế, hét gọi Tần Thiên ở trong thư phòng: "Mau lên mau lên, mau ra mở cửa cho chị con đi! Chắc chắn là nó với Bạch Lộ đến đấy!"
Tần Thiên đứng dậy giữa một đống sách, vừa lấy tay cào cái đầu húi cua của mình, vừa mang dép lê đi về phía cửa, "Mỗi lần Tần Chân về, mẹ cứ làm như nghênh đón tổng thống Mĩ không bằng, rõ ràng là mẹ đối xử không công bằng!"
Chúc Vân Chi loẹt xoẹt đi từ trong phòng khách ra, cầm điều khiển TV trong tay đập lên mông Tần Thiên một cái, "Biến nhanh đi, tiểu tử anh đến cả dấm chua của chị mà cũng ăn! Đừng quên lúc trước nếu không phải chị anh bỏ cơ hội học đại học, thì làm sao anh có ngày hôm nay chứ?"
"Còn không phải là do mẹ người ta nói trường tư tốt, nên bằng mọi giá nhét con vào đó sao, nếu không thì Tần Chân sao có thể bỏ học đại học chứ?" Tần Thiên nhướng mày, "Lần nào cũng chỉ biết bảo con sai."
"Ha, anh đang trách tôi đấy à!" Nói đến đây, Chúc Vân Chi có chút chột dạ, thế là liền đẩy Tần Thiên ra, "Nói lung tung gì không biết? Mau đi mở cửa đi!"
Tần Thiên mở cửa két một tiếng, nhìn Tần Chân với Bạch Lộ thấp hơn cậu một cái đầu ở ngoài cửa, hai tay đút vào trong túi quần, "Nửa tháng không gặp, hai chị lại lùn đi rồi sao?"
Chúc Vân Chi cầm chiếc muôi đập vào sau gáy cậu, "Tiểu tử hôm nay uống nhầm thuốc hả? Không biết lớn nhỏ gì cả!"
Tần Chân vừa cười vừa cùng Bạch Lộ đi vào nhà, sau khi đổi dép đi trong nhà, thẳng người ngưỡng một cậu em trai cao ngang với mặt biển, "Chị hỏi này, có phải em uống thuốc tăng trưởng chiều cao không đấy? Sao mới nửa tháng không gặp, đã cao hơn một cái đầu rồi? Bây giờ có được một mét tám không?"
Người nam sinh mặc áo sơ mi trắng đơn giản ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, "Nghe nói chiều cao với IQ tỉ lệ thuận, xem ra em mà không trở thành Diêu Minh* thứ hai thì thật là có lỗi với IQ của em."
(*Diêu Minh là cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp, được mệnh danh là "người khổng lồ" với chiều cao 2,29m)
Nói xong, cậu còn vô cùng tiếc nuối nhìn Tần Chân với Bạch Lộ, như là đau lòng thay cho chỉ số thông minh của bọn cô.
Tần Kiếm Phong ló đầu từ trong nhà bếp ra, trên người còn đeo tạp dề, trong tay cầm cái nồi, lại còn không quên mỉm cười toe toét với con gái và Bạch Lộ, "Đã về rồi à?"
Trong phòng đều là mùi vị thức ăn Tần Chân quen thuộc nhất, cô hít sâu một hơi, lộ ra vẻ vui sướng tươi cười, "Vâng, con về rồi."
Cả nhà thêm Bạch Lộ vui vẻ ăn bữa cơm trưa bất ngờ này, sau khi ăn xong lại hàn huyên một lúc, rồi Tần Chân với Bạch Lộ ra ngoài dạo phố, bàn bạc mua quà sinh nhật cho Chúc Vân Chi.
Đôi chân nhức mỏi đến rã rời mới nhìn trúng một miếng ngọc bội hạng trung, là miếng như ý óng ánh trong suốt, Tần Chân đi vào cửa hàng pha lê cẩn thận nhìn hồi lâu mới chọn ra được.
Bạch Lộ không hề chớp mắt mà đem tiền ra thanh toán, "Hôm nào đó mời tao đến Wanda ăn hải sản, miếng ngọc kia tính hai ta đều mua, mỗi người một nửa."
Cô biết tình hình của Tần Chân, nếu hôm nay lấy tiền ra trả, chỉ e nửa tháng sau này chỉ có húp mì tôm mà sống.
Lúc ăn cơm tối, hai người đem quà ra, Chúc Vân Chi vô cùng vui vẻ, vừa trách bọn cô miếng ngọc bội kia nhất định đáng quý, không nên lãng phí tiền như vậy, vừa cười đến toe toét, cầm miếng ngọc cả nửa ngày mới luyến tiếc buông tay.
Nhiều năm qua bà luôn tiết kiệm, không nỡ mua những món đồ ngọc ngà như thế này, vì thế đến cơm cũng chưa ăn xong đã đi vào phòng ngủ, không muốn đặt ngọc bội lại vào trong hộp, nói là hôm nào đó vào chùa Chiêu Giác khai quang*, sau khi khai quang sẽ lại đeo nó.
(*Khai quang: là lễ dâng cúng Đức Phật)
Thấy bà thích miếng như ý đó như thế, ngay cả ăn cơm cứ ba câu là không rời khỏi nó, lúc rửa chén, Tần Chân nhìn dòng nước chảy ào ào mà ngây người.
Thật ra gia đình không giàu có cũng có ưu đãi của mình, như là một chuyện nhỏ thế thôi cũng đủ khiến mẹ vui vẻ. Nếu đổi lại là nhà Trình Lục Dương, chỉ sợ kiểu ngọc bội này chẳng thèm để vào mắt, chứ nói gì đến việc khiến người ta vui vẻ.
Đương lúc sững sờ, Chúc Vân Chi thấy cô thất thần không nhúc nhích, liền luyến tiếc gọi cô một tiếng: "Ngây người ra thế làm gì? Giá nước tăng cao, con tiết kiệm chút đi!"
Tần Chân dở khóc dở cười tiếp tục rửa chén, "Được rồi được rồi, mẹ lo cái gì chứ! Chút tiền nhỏ ấy mà mẹ cũng phải tức sao…"
"Chút tiền nhỏ ấy? Ngày nào cũng dùng đến mấy tờ tiền bác Mao, toàn bộ tiền đều chảy đi cả rồi!" Chúc Vân Chi trợn mắt với cô, "Đều đã là người lớn rồi, còn không biết nguyên tắc cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, để mẹ xem sau này ai chịu cưới con!"
Tần Chân vừa nghe thấy câu này thì da đầu liền run lên, còn chưa kịp nói sang chuyện khác, quả nhiên thấy mẹ bắt đầu nhắc tới vấn đề này, "Nói đến chuyện lập thất, không phải mẹ nói con, năm lần bảy lượt nhắc nhở con, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, sao đến cả bạn trai cũng chẳng chịu tìm? Mỗi lần có bạn giới thiệu với mẹ, kết quả gọi điện cho con, không phải nó bận việc thì cũng là tăng ca, chẳng lẽ con định độc thân cả đời như thế à?"
"Mẹ —"
"Mẹ nói cho con hay, phụ nữ qua hai bảy tuổi sẽ không thể lấy chồng tốt được đâu, bây giờ con cũng đã hai sáu rồi, con nói xem, mẹ lớn tuổi thế này rồi mà còn cả ngày để tâm chuyện con, con có thấy mình hiếu thuận không hả?" Chúc Vân Chi đem hội chứng mãn kinh ở phụ nữ trung niên phát huy đến sâu sắc, nhắc mãi không thôi.
Tần Chân hận không thể có trong tay mấy chiếc động cơ, kêu ầm ầm rửa bát cho xong, nhanh chóng thoát khỏi đợt tấn công thúc giục gả đi đáng sợ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!