Editor: Thiếp
Lúc Trình Lục Dương chạy đến Âu Đình ở cao ốc Hoàn Mậu thì trên đường rất ít người lui tới, dưới ánh đèn đường lờ mờ cũng không thấy bóng dáng Tần Chân đâu.
Hắn nghe thấy có mấy người già đứng bên đường xì xào bàn tán với nhau:
"Thanh niên bây giờ ấy, thật sự quá kinh khủng, vợ chồng cãi nhau cũng kéo đến trên đường mà cãi được đấy!"
"Còn không phải sao, cậu trai kia dữ thật đấy, lại có thể đánh vợ mình!"
"Tôi thấy cô gái đó cũng thật đáng thương, gặp phải ông chồng dữ dằn như thế, còn lấy chân đạp cô ấy nữa chứ, khóc lóc thế nào cũng chẳng tha cho cô ấy!"
Máu trong người Trình Lục Dương như đông lại, hắn xông mạnh lên phía trước hỏi mấy người kia:
"Cô ấy đâu? Cô ấy ở đâu rồi?"
Cụ bà không hiểu hắn đang nói gì:
"Cái gì cô ấy? Ai kia? Cậu đang nói gì thế?"
"Là cô gái bị đánh lúc nãy đấy! Vừa rồi cô ấy còn ở đây gọi cho tôi, bây giờ đi đâu rồi?" Trình Lục Dương gần như là hét lên, âm thanh lớn đến nỗi có thể dọa chết người ta.
"Đi rồi, vừa nãy đã bị dẫn đi rồi!"
Cụ bà giật mình, chỉ vào góc đường.
Gân xanh Trình Lục Dương nổi lên, bị dẫn đi rồi? Mấy bà già này sao lại có thể bỏ mặc một cô gái yếu ớt bị phường lưu manh thổ phỉ trộm cướp dẫn đi như thế?
Vừa nghĩ đến tiếng khóc của người đó trong điện thoại, chân tay hắn lạnh toát lập tức.
Cái gì gọi là bị dẫn đi? Những người trên đường này đều bị ngu hết rồi sao? Vậy mà có thể để mặc tên khốn nạn kia làm nhục cô, sau đó bị hắn ta dẫn đi?
Trình Lục Dương nổi giận tại chỗ, cái cảm giác bật lực chậm rãi bò lên chân hắn, rồi nhanh chóng tỏa ra mọi ngõ ngách trong cơ thể hắn.
Vào thời khắc nguy hiểm nhất cô chỉ gọi cho hắn, mà khi hắn liều mạng chạy đến nơi thì lại phát hiện ra sự thật cô đã bị tên khốn đưa đi…
Trình Lục Dương xém không thốt ra lời, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trong đầu trống rỗng.
Một bà lão tốt bụng hỏi hắn:
"Chàng trai, không sao đấy chứ? Cô gái nhỏ lúc nãy là gì của cậu à? Nhìn cũng thật đáng thương, bị chồng bắt nạt đến như vậy, mấy bà già chúng tôi chân tay đều già cả, chẳng tiện lên khuyên can…"
Xì xào cả một tràng, nhưng Trình Lục Dương chẳng nghe được câu nào.
Bà lão thấy hắn giống như bị đả kích lớn, bèn an ủi hắn:
"Không sao không sao đâu, cảnh sát đã đến rồi, cô gái nhỏ chắc chắn không làm sao đâu!"
Trình Lục Dương định thần, ngẩng đầu hỏi,
"Bà nói gì? Cảnh sát gì?"
"Không biết là ai báo cảnh sát, mấy già này còn chưa kịp gọi điện thì cảnh sát đã đến rồi." Bà lão chỉ chỗ rẽ ở cuối phố,
"Nhìn thấy không? Người đàn ông đó chẳng tìm đúng chỗ để đánh vợ rồi, đi hết đường này là đồn cảnh sát, lái xe một phút thôi cũng đến đây kịp. Vừa rồi chúng tôi đang định gọi điện, thì xe cảnh sát đã đến thẳng đây rồi — haiz, cậu chạy cái gì mà chạy?"
Bà lão còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy cậu thanh niên tuấn tú kia xoay người chạy tới góc đường, tốc độ rất đạt tiêu chuẩn, không được chọn vào đội tuyển quốc gia quả thật đáng tiếc.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!