Chương 23: (Vô Đề)

Editor: Thiếp

Như là phản xạ có điều kiện, Trình Lục Dương vô cùng bình tĩnh nhận điện thoại, dùng âm thanh dễ nghe nhất hỏi một câu: Ai?

Mạnh Đường cảm thấy quái lạ, thứ nhất, lúc họp mặt rõ ràng mọi người đã trao đổi số di động, anh vẫn còn vì chuyện nhà mà đặc biệt đưa số cho Tần Chân, đã thấy cô lưu số, nhưng sao bây giờ lại không có? Không lẽ cô xóa rồi?

Thứ hai, rõ ràng là anh gọi điện cho Tần Chân, nhưng bắt máy lại là đàn ông… Chẳng lẽ là người đàn ông đưa cô ấy đi lúc nãy?

Mạnh Đường chần chừ một lát, rồi nhã nhặn nói:

"Tôi là Mạnh Đường, xin hỏi Tần Chân có ở đó không?"

Trình Lục Dương tỉnh bơ trả lời:

"Ờ, anh tìm cô ấy có chuyện gì?"

"Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, không biết có thể chuyển điện thoại cho cô ấy được không? Cám ơn." Mạnh Đường lễ phép nói.

Còn Trình Lục Dương khi nghe thấy giọng điệu được giáo dục tốt này thì đột nhiên thấy ngứa máu, tên họ Mạnh này có khác gì Trình Húc Đông kia chứ? Dù đối mặt với ai vẫn có thể phô ra phong độ kỵ sĩ, người khác hắn không thèm quản, nhưng Tần Chân hắn nhất định phải quản!

Người đàn ông mang nặng tâm tư này đối tốt với cô nàng kia nhiều năm, trong lòng biết rõ cô yêu mình say đắm mà lại không vạch trần, để mặc cô ấy vô duyên vô cớ say ngã vào

"dịu dàng lương thiện" của hắn, quả thật đúng là ngụy quân tử!

Sao hả, bây giờ muốn gọi điện nhờ Tần Chân trang hoàng cho phòng tân hôn của mình hả? Muốn dẫn theo vợ chưa cưới đến diễn cảnh ân ái để xem dáng vẻ ghen tị của cô nàng kia hả?

Đời này Trình Lục Dương ghét nhất là những kẻ lừa đảo, lúc này đang cười vô cùng tình cảm,

"Thật có lỗi, Tần Chân đang tắm, bây giờ với trong vòng mấy tiếng sau đó không thể nhận điện thoại của anh được, có chuyện gì thì có thể nói với tôi…" Hắn dừng một chút, giả vờ nhìn đồng hồ rồi nói,

"À, mà không được hơn mười phút đâu nhé, cô ấy muốn tắm ngay bây giờ rồi!"

Khẩu khí kia ngoài nhiều phong tao, vẫn là vô cùng nhiều phong tao.

Giọng của Mạnh Đường hơi ngừng lại, sau đó mới ra vẻ không có việc gì hỏi một câu: Xin hỏi anh là?

Trình Lục Dương.

Sau khi báo tên của mình, Trình Lục Dương lại thốt lên một cách cợt nhả,

"Ài, thật ngại quá, Chân Chân cô ấy đã ra rồi! Vậy đi, không nói với anh nữa!"

Sau đó nhẹ nhàng gác máy.

Nhìn thấy hai cái tên chướng mắt trên điện thoại, lại nhớ đến dáng vẻ đau lòng muốn chết vừa rồi của Tần Chân, Trình Lục Dương vô cùng quyết đoán kéo Mạnh Đường vào sổ đen.

Hừ, hắn tốt bụng lắm mới giúp cô đấy nhé! Cảm Động Trung Quốc*không đem hắn vào danh sách hậu tuyển thì quả thật đáng tiếc, muốn hắn nói, bài phát biểu trình bày hẳn là nên viết thành:

Hắn, một người đàn ông dịu dàng anh tuấn phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, hi sinh sự trong sạch danh dự của mình cùng trung tiết cao quý, chỉ vì để cứu một nữ thanh niên lớn tuổi thất tình bị tình làm cho khốn khổ, không thể nào thoát khỏi!

(*Một chương trình bình chọn lớn nhất của đài truyền hình trung ương TQ, hằng năm chọn ra 10 người nhân vật khiến công chúng cảm động, với khẩu hiệu

"Cảm động công chúng, cảm động Trung Quốc")

Còn Mạnh Đường ở đầu bên kia điện thoại nhìn màn hình một lúc lâu vẫn chẳng nhúc nhích, cuối cùng thu lại điện thoại quay về đại sảnh.

Cái tên Trình Lục Dương này không phải anh không biết, đặc biệt khi anh lựa chọn nhãn hiệu thiết kế nội thất La Lune hợp tác cùng Âu Đình. Nhưng chỉ là nhân viên quản lý làm sao có thể qua lại với con trai Trình Viễn Hàng đây? Hợp tác làm ăn?

… Nói bậy gì thế chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!