Editor: Thiếp
Nhiều năm trước, những cô cậu học trò tuổi trẻ lúc tụm năm tụm bảy thì thường hăng hái hừng hực mà tám chuyện rôm rả, chẳng ai để tâm đến hình tượng, giương nanh múa vuốt cũng là dấu hiệu của tuổi xuân.
Nhiều năm sau, nhóm bạn cũ tề tựu về đây trong một căn phòng, có người mặc âu phục, có người bận áo quần lộng lẫy. Trong đại sảnh muôn màu muôn vẻ không còn giống phòng học cũ quen thuộc, đem những khuôn mặt đã từng thân thiết chiếu dưới ánh đèn thành người xa lạ.
Tần Chân với Bạch Lộ ngồi cạnh nhau, ngồi cùng bàn còn có mấy người, có mấy người kêu tên bạn học, đã gần mười năm qua, có thể nhớ rõ tên cũng khá lắm rồi.
Không biết ai lại chọn địa điểm ở hội sở đắt đỏ này, trong căn phòng xanh vàng rực rỡ, bày biện hết sức xa xỉ, chỉ là ngồi ở đây khiến người khác không thấy thích ứng lắm.
Tần Chân và Bạch Lộ đến tương đối sớm, lần lượt ngồi xuống bắt chuyện với bạn học, sau đó thì an vị tại một góc không thu hút, nhìn mọi người túm tụm sôi nổi nói chuyện. Đề tài cũng chẳng có gì đặc biệt, lui tới vào trong tai đều là mấy từ như thế này: công việc, tiền lương, kết hôn, con cái.
Ngồi cùng bàn còn có cô bạn từng là ủy viên học tập, Trần Hàm, thành tích lúc trước luôn đứng nhất lớp, sau đó cũng thi đậu vào một trường đại học ngành phát thanh viên MC nổi tiếng trong nước.
Lúc trước trên đài truyền hình địa phương Tần Chân từng nhìn thấy cô, dẫn chương trình thời sự, xinh đẹp đến mức như thay da đổi thịt, hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến cái người bình thường chỉ chăm chăm vào học trước đây cả.
Tần Chân khẽ nhìn cô mấy lần, nghi ngờ cô đã đi phẩu thuật thẩm mỹ, nếu không thì mũi tẹt trước kia sao chỉ trong chớp mắt đã đứng cao ngất như bộ ngực thế kia? Cũng chẳng phải là bong bóng mà có thể thổi hơi vào được.
Ngồi bên trái là Bạch Lộ, vị trí bên phải trống không, rồi có người đàn ông mới tới suýt quên mất tên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Hàm, chỉ khách khí bắt chuyện với Tần Chân và Bạch Lộ, rồi lập tức quay mặt sang Trần Hàm, vừa khâm phục cô tuổi trẻ có tài, vừa đem tin tức mấy hôm trước mà cô dẫn chương trình ra nói.
Mấy bạn học còn lại cũng bình thường, ai nấy câu được câu không nói chuyện sự nghiệp, gia đình, Bạch Lộ mở miệng nói lên nói xuống, vừa hay thay cho sức lực không tìm chuyện để nói của Tần Chân.
Cô nhàn rỗi đến chẳng có việc gì, lần lượt đánh giá đám người kia, từ lời nói cử chỉ đến mỗi động tác rất nhỏ thôi cũng có thể nhìn ra được tình hình bây giờ của họ, đây cũng là bản lĩnh nhìn mặt lựa lời được tôi luyện qua thời gian cô bán nhà.
Trong khi mọi người nói chuyện ở đây, lại có người lục đục kéo đến, trái tim Tần Chân luôn treo lơ lửng trên không trung, cho đến khi bóng dáng người kia xuất hiện ở cửa.
Thật ra cũng chẳng cần cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về cửa, bởi vì ngay khi Mạnh Đường xuất hiện, dĩ nhiên sẽ có người hét to:
"Nè, mau nhìn đi, đại giáo sư Mạnh của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi nè!"
Trong chớp mắt, tầm mắt của mọi người đều hướng về phía cửa, còn người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng cúc bạc, quần tây màu đen giản dị, cả người như nhân vật bước ra từ trong tranh thủy mặc, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất ung dung thanh nhã.
Anh không mặc âu phục, bởi vì nhiệt độ cuối hè vẫn còn rất cao, chỉ có đàn ông cố ý khoe sự nghiệp thành công của mình mới chịu mặc bộ âu phục dày kia đi dưới hè đến tham gia họp lớp.
Tần Chân vẫn chú ý đến tay áo của anh như cũ, bị xắn lên đến trên cánh tay, móc cài bằng đồng vô cùng ngoan ngoãn cố định phần xắn lên, như là làm động tác được lặp đi lặp lại nhiều năm nên đã thành thói quen rồi.
Cô biết có lẽ toàn bộ thế giới này chỉ có mình cô mới nhớ rõ cái chi tiết nhỏ nhoi kia một cách nhàm chan như thế.
Nghĩ đến đây, thừa dịp ánh mắt mọi người đều rơi trên người Mạnh Đường, cô cũng tham lam nhìn anh cho đủ.
Không ngờ Mạnh Đường lại mỉm cười, ánh mắt khẽ quét qua mặt cô, sau đó dừng lại một lát, ánh mắt kia giống như đang nói:
"Gặp lại rồi, Tần Chân."
Bỗng nhiên Tần Chân đỏ mặt, tay chân chẳng biết để vào đâu.
Lớp trưởng đứng dậy tiếp anh, muốn dẫn anh ngồi vào bàn giữa, dù sao bây giờ anh cũng là giáo sư của trường đại học luật nổi tiếng trong nước, lại càng nổi bật nhất trong chúng bạn, đương nhiên phải được đèn chiếu bao quanh.
Nhưng Mạnh Đường lại lắc đầu, ánh mắt chậm rãi quét một vòng, sau đó làm như vô ý đi đến bàn Tần Chân,
"Mình ngồi đây là được rồi."
"Sao có thể để cho cậu chạy trốn như vậy được chứ? Ngồi ở giữa ngồi ở giữa! Lát nữa thầy cô giáo sẽ đến ngồi giữa đó, đại giáo sư Mạnh sao có thể ngồi trong góc như vậy được kia chứ?"
Miệng lưỡi lớp trưởng trở nên thoăn thoắt,
"Không thấy ủy viên trong lớp ta đều ngồi giữa đó sao?"
À… Mạnh Đường như suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!