Edit: Thiếp | Beta: Qin Zồ
Không phải là chưa nghĩ đến cảnh tượng một ngày nào đó gặp lại, thậm chí dù không ở bên nhau, cô cũng đã từng tưởng tượng ra anh sẽ bước về phía cô, mỉm cười gọi tên cô, như người bạn cũ lâu ngày không gặp.
Dù sao thì bọn họ từ cấp hai lên cấp ba đều chung lớp, thành phố B to như thế, mấy chục nghìn bạn học cùng tuổi, đây cũng coi như là một duyên phận.
Nhưng thế nào đi nữa thì Tần Chân cũng không ngờ, ngày thật sự gặp lại, anh thật sự mỉm cười nhìn cô như trong tưởng tượng, đáng tiếc câu chữ thốt ra lại khiến cô suýt nữa mất hồn.
Cô quen tôi sao?
Nếu đổi lại cách nói, thì ý của câu này là: Xin hỏi tôi có quen cô không?
Anh không nhớ cô.
Người cô thầm mến bảy năm không hề nhớ cô.
…
Cứ như thế, trong nháy mắt, Tần Chân rất muốn khóc.
Bởi vì cô cứ cố chấp nhấn mạnh rất nhiều lần với Bạch Lộ rằng, cô thầm yêu Mạnh Đường bảy năm, là bảy năm, không phải sáu năm hay tám năm. Chỉ có cô là biết, ở trong bảy năm này rồi lại thêm một năm sau nữa, thật ra cô chưa từng quên anh.
Cho nên nếu tính kỹ thì có lẽ không chỉ là bảy năm.
Cô đau đớn vô cùng, không có thuốc chữa, mối tình đầu không bệnh mà chết đi.
Trong chớp mắt Tần Chân cảm nhận như có lũ lụt bộc phát bất ngờ, gió lốc nổi lên, núi lửa phun trào cũng với thiên tai đồng thời ập đến vô cùng đáng sợ, thế nhưng lại thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi đầu cười thành tiếng, không hề nề hà ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu thở dài.
"Cậu có biết trông cậu lúc này rất giống đứa trẻ không được cho kẹo không?" Giọng nói dịu dàng ấm áp ấy vang lên, Tần Chân cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó Mạnh Đường lại làm một hành động vô cùng quen thuộc chứng minh, bởi vì khóe môi anh khẽ cong lên với cô, vô cùng chắc chắn thốt ra hai chữ, Tần Chân.
Thế là Tần Chân chợt hoàn hồn, nhanh chóng mau lẹ như thần thú được triệu hồi sư gọi về.
Cô bỗng ý thức được, Mạnh Đường đang trêu cô, ngay từ đầu anh đã nhận ra cô rồi. Điều này cũng là minh chứng rằng trong khoảng thời gian buồn chán kia, anh vẫn nhớ người bạn học cũ tên Tần Chân.
Mạnh Đường hỏi cô: Cậu đi đâu thế?
Cô đáp:
"Thiết kế nội thất La Lune."
"Cậu đang làm ở đó sao?" Mạnh Đường có vẻ kinh ngạc.
"Không phải, tớ phụ trách hợp tác giữa công ty với bên này."
Mạnh Đường mỉm cười,
"Nhiều năm không gặp, cậu đã trở thành nữ cường nhân tài giỏi trong sự nghiệp rồi."
Tần Chân đỏ mặt, cố kiềm chế tay chân đang không biết để vào đâu, bình tĩnh nói:
"Chỉ là nhân viên nghiệp vụ mà thôi, sao có thể so sánh với cậu được."
"Cậu biết tình hình của tớ sao?"
Mạnh Đường khẽ nhướn mày, rõ ràng chỉ là một động tác nho nhỏ, nhưng không hiểu sao đến lượt anh làm lại có công hiệu như hành tinh nào đó va phải địa cầu, làm dấy lên tình cảm thiếu nữ trong cô.
Tần Chân thừa nhận,
"Cậu lợi hại thế kia mà, vốn thi đậu chuyên khoa Luật của đại học thủ đô, sau đó được thầy hướng dẫn tiến cử đến đại học Stanford học lên thạc sĩ tiến sĩ*, ai mà không biết chứ? Bạn cũ đều truyền nhau, danh tiếng của thầy Mạnh đều trở thành điều đáng tự hào của mọi người rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!