Editor: Thiếp | Beta: Qin Zồ
Ngay khi cô bước đi theo hướng ngược lại, thì cái cục nợ âm hồn bất tán kia cũng bám theo.
Quản lý Tần. Trình Lục Dương ở phía sau không nhanh không chậm gọi cô.
Tần Chân giả điếc, thong thả bước đi.
Trình Lục Dương vẫn nhàn nhã,
"Hình như tôi quên mất chuyện gì đó rồi, có lẽ lúc nào đó phải ghé thăm Âu Đình một chuyến, ôn chuyện với chủ nhiệm Lưu mới được."
Công phu của một câu này, đã thành công khiến Tần Chân phải dừng bước.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, bà thím của cô vẫn chưa đi, tối nay là do Bạch Lộ kiên quyết kéo cô đi sửa máy tính, nếu không thì cô chẳng ra khỏi cửa đâu. Có trời mới biết là đụng phải tà thế nào mà lại gặp tên ôn thần này.
Con người ta lúc mệt mỏi thì càng nghĩ nhiều chuyện hơn, mấy hôm nay cô ở trong cái tổ nhà mình mà suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cậu em trai có học phí đắt kinh khủng kia, về phía ba mẹ thì tiền lương hưu lại chẳng đủ dùng thì cả người đều mệt mỏi.
Nếu thật sự mất việc, ba người trong nhà biết làm sao đây?
Thế là cô tự khích lệ bản thân, đã nhiều ngày thế rồi mà Lưu Trân Châu vẫn chưa gọi điện đến mắng cô, vậy chứng tỏ Trình Lục Dương chưa hề nói ra chuyện cô đắc tội với hắn.
Nếu thật sự có thể cứu vãn, thì cô sẽ xuống nước, cùng lắm là đi xin lỗi, đem chức vụ hiện tại nhượng lại cho người khác, sau đó chuyên tâm ở Âu Đình bán nhà.
Dù sao thì mắt không thấy lòng không phiền, Trình Lục Dương cũng chẳng có thâm thù đại hận gì với cô, cũng không đến mức chỉnh cô đến chết đâu nhỉ?
Dưới bụng còn đau âm ỉ, bà thím đến lại trời mưa trở lạnh nữa, nên cả người cô cũng không dễ chịu gì.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nghĩ như thế, cô xoay người sang chỗ khác, bình tĩnh nhìn Trình Lục Dương,
"Ngại quá, tổng giám Trình, vừa rồi thất lễ với ngài, mong ngài bỏ qua cho."
Trình Lục Dương nhíu mày, xem ra cô gái này đã khôi phục lại tinh thần kim cương không thể phá, bắt đầu nhẫn nhịn hết sức bước lên con đường Ninja Rùa một đi không trở lại*?
(*Theo mình hiểu thì đây là một lối chơi chữ của tác giả, chữ nhẫn trong nhẫn nhịn ghép với chữ giả thì sẽ thành Ninja, nhẫn giả thần quy chính là bộ truyện Ninja Rùa)
Hắn liếc mắt nhìn cô,
"Xin lỗi miệng thôi thì có ích gì sao?"
Tần Chân sửng sốt, ánh mắt nhìn xuống tay hắn, nhanh chóng hiểu ý, bước lên xách giúp túi hàng đã mua.
Trình Lục Dương lui về sau hai bước, nhìn cánh tay ướt sũng của cô một cách chán ghét,
"Tôi cấm cái tay bẩn lúc nãy giúp cái bà nông thôn của cô đó chạm vào tôi! Cảnh cáo cô, nếu cô dám đụng đến một sợi lông của tôi, mai tôi sẽ để Phương Khải đến Âu Đình cạo sạch lông cô từ trên xuống dưới!"
Trong chốc lát, Tần Chân không nói được gì, cứ như vậy mà nhìn người đàn ông dưới bóng đèn đường. Trình Lục Dương cao vừa phải, dáng người thon dài, cho dù chỉ mặc áo sơ mi màu xanh thôi thì nhìn cũng như quý tộc bước ra từ bức tranh thời Trung Cổ.
Ngũ quan của hắn rõ ràng, đôi mắt đen sáng ngời, đôi môi mỏng sáng bóng, lúc lặng yên nhìn bạn, thì sẽ khiến tim bạn đập rộn ràng không lí do.
Thế nhưng cái loại người chỉ được cái mã này thì có ích gì?
Trông thấy chiếc cúc áo nạm vàng trên áo sơmi của hắn chợt lóe lên nháy mắt ra hiệu với cô, Tần Chân không nhịn được, suy nghĩ một lát rồi dùng ngữ khí hòa hoãn nói:
"Cho dù là người tàn tật hay người bình thường, thì cũng có lúc gặp khó khăn. Do đối phương không có quan hệ nào với anh, anh có thể đứng ở bên mà chế giễu, nhưng nếu đối phương là người nhà anh thì sao? Anh có thể lờ đi làm như không liên quan đến mình không?"
Trình Lục Dương có chút giật mình, khẽ nhướn mày:
"Cô đang giáo huấn tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!