Chương 31: Đồ Vô lương tâm

Hôm sau đi làm, vừa bước vào thang máy thì gặp được Chu Tố. Cô ấy nhìn mà giật mình: "Tối qua cô bị dị ứng cồn à? Sao trông mặt xuống sắc vậy?"

Lâm Sơ Nguyệt quay qua mặt gương trong thang máy để nhìn lại mình: "Không phải đâu, nay tôi cố tình trang điểm đậm đấy."

Chu Tố lặng lẽ xích lại gần: "Tối qua cô với chủ tịch đi làm trò gì nữa đúng không?"

Lâm Sơ Nguyệt im thin thít.

"Đừng lừa tôi, tôi thấy hết rồi." Hôm qua Lý Tư Văn gọi điện tới nên Chu Tố đi ra ngoài nghe máy, đúng lúc thấy Lâm Sơ Nguyệt lên xe Ngụy Ngự Thành.

"Nguyệt Nguyệt, cô với chủ tịch đến giai đoạn nào rồi?" Chu Tố cười đểu giả: "Bà chủ ơi, sau này bà phải bảo bọc em gái nhỏ bé thân yêu của bà đấy nhé!"

Lâm Sơ Nguyệt chọt tay lên má cô: "Đừng có nói linh tinh."

"Linh tinh hay không thì cô phải tự biết chứ." Chu Tố lè lưỡi: "Nhưng mà yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật cho cô."

Tuy Chu Tố là "tiểu nhân" nhưng số người biết đọc vị người khác ở Hối Trung cũng đâu ít ỏi gì. Toàn mấy lời bịa đặt ngấm ngầm truyền tai nhau, chỉ không ai táo tợn đến mức dám đàm tiếu tin đồn của Ngụy Ngự Thành công khai mà thôi.

Lâm Sơ Nguyệt không dám nói ra bốn chữ "thanh giả tự thanh", cô bắt đầu nghĩ đến việc cân bằng các mối quan hệ để hòa hợp với mọi người. Tuy nhiên ngay sau đó cô đã vứt luôn ý định này.

Hơn 11 giờ cô mới xong việc, mãi mới có thời gian để đi vào nhà vệ sinh. Vừa đến cửa đã nghe thấy giọng Diệp Khả Giai đang nói chuyện với người khác.

Bước chân cô bỗng chững lại, cô đứng yên tại chỗ. Giọng Diệp Khả Giai nghe mới ngọt ngào làm sao: "Thật à? Chủ tịch đón sinh nhật với cô ấy sao?"

"Không chắc lắm vì tôi nghe bộ phận Kĩ thuật bảo nhau vậy. Bọn họ nói rằng xe của chủ tịch đỗ trước cửa JW, anh ấy đứng cạnh tài xế rồi nói chuyện với người ngồi trong xe." Đồng nghiệp nữ vừa trang điểm vừa nói.

"Tôi chết mê chết mệt sắc đẹp của hai người họ, đứng cạnh nhau trông xứng đôi phết đấy chứ." Một người khác bày tỏ quan điểm một cách khách quan.

Diệp Khả Giai ung dung rửa tay: "Sơ Nguyệt rất tốt nhưng đáng tiếc."

"Tiếc cái gì?" Mọi người xoắn xuýt.

"Sơ Nguyệt bị thu hồi giấy phép lao động nhưng sau đó cô ấy đã thi lại nên cũng không sao hết." Diệp Khả Giai chỉ nói một nửa câu chuyện, cực kì biết cách kích thích sự tò mò của người khác.

"Hả? Sao lại bị thu hồi?"

Cô ta giả vờ miên man suy nghĩ: "Một nhà tâm lý tố cáo cô ấy lợi dụng chức vụ để hẹn hò với khách hàng. Chuyện ầm ĩ một thời đấy, cô ấy còn bị kiện lên tòa cơ mà. Cụ thể thế nào thì tôi không biết, tôi cũng chỉ nghe nói vậy thôi, các cô đừng coi nó là thật mà tám với người khác."

Ai cũng biết việc thân thiết quá mức với người đến trị liệu là điều cấm kị trong ngành Tâm lý học. "Trời ơi, không phải chứ, tôi thấy cô ấy tốt lắm mà."

Diệp Khả Giai cười gượng: "Sơ Nguyệt rất tốt, các cô đừng nghĩ xấu về cô ấy."

Cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị mở cái "Ầm!" Lực đẩy vừa phải nên ván cửa chỉ đập vào tường như đang cất lên một lời nhắc nhở gay gắt. Lâm Sơ Nguyệt đanh mặt, chỉ vào cô ta: "Cô đi ra hay để tôi tiến vào?"

Hai đồng nghiệp nữ tròn mắt nhìn nhau, cuống quýt chạy ra ngoài. Lâm Sơ Nguyệt vô cùng thẳng thắn, cô không hề đóng cửa mà cứ thế bước tới trước mặt cô ta.

Diệp Khả Giai chẳng thấy bản thân làm sai ở đâu nên khuôn mặt không hề ánh lên vẻ khiếp sợ, đã vậy đôi mắt cô ta lại càng dữ dằn hơn khi đối mặt với cô. Lâm Sơ Nguyệt đã phải nhịn cô ta rất lâu rồi, nhất là cái kiểu nói chuyện cứ phải móc mỉa người khác, chả ra thể thống gì.

Sở dĩ Diệp Khả Giai có được tự tin như thế này là vì cô ta hiểu, một khi đối thủ đã nghiêm túc thì cũng có nghĩa rằng cô đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

Phút chốc, Lâm Sơ Nguyệt khẽ cười: "Diệp Khả Giai, cô từng hẹn hò với Ngụy Ngự Thành à?"

Vẻ mặt Diệp Khả Giai điềm nhiên như không, cô ta tiến lên phía trước, nở một nụ cười thản nhiên, thay vì trả lời câu hỏi của cô thì cô ta vặn ngược lại: "Ba năm rồi, anh ấy vẫn còn giữ thói quen ngủ quay sang bên trái sao?"

Câu nói sắc lẹm như dao đã cứa trúng tim đen.

Không chỉ khẳng định thắc mắc của Lâm Sơ Nguyệt mà còn ngầm tiết lộ rằng quan hệ hai người thân thiết hơn cô tưởng rất nhiều.

Lâm Sơ Nguyệt lặng thinh, dù cả hai vẫn đang nhìn chằm chằm vào nhau nhưng vẫn chẳng thể thấu được cảm xúc của cô lúc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!