Chương 12: Nếu xảy ra mệnh hệ gì thì anh cũng đừng hòng được sống

Tiếc rằng cô không phải người dễ rung động chỉ vì chút ấm áp thoáng qua, dẫu rằng ánh mắt Ngụy Ngự Thành sâu như đáy biển khiến người ta mê đắm biết bao nhiêu.

Lâm Sơ Nguyệt cứ bỏ đi như vậy, bước chân cô vô cùng dứt khoát, không thèm đếm xỉa đến sự ăn năn và lời van xin của ma vương Chung Diễn. Cô vẫy một chiếc taxi, mở cửa rồi đóng sập, để lại đằng sau làn khói mịt mờ.

Suốt quá trình này, Ngụy Ngự Thành đã để mắt rất kĩ. Anh nghĩ, khi đá anh đi vào đêm năm ấy, có phải phong thái của cô cũng phóng khoáng như thế này không?

Về đến nhà, Lâm Dư Tinh cúi gằm đầu đi sau lưng chị, không dám lên tiếng. Lâm Sơ Nguyệt vươn vai, không thèm nhìn cậu lấy một lần. Điện thoại cô rung chuông không ngừng, đều là tin nhắn Chung Diễn gửi lời xin lỗi qua wechat:

Lúc đó em tưởng chị đùa thật.

Em xin lỗi cô Lâm, đồng thời xin lỗi tới em trai chị.

Thấy cô mãi không nhắn lại thì Chung Diễn đổi giọng:

Bây giờ tìm được việc cũng khó lắm.

Này, thế tăng lương cho chị được không?

Lâm Sơ Nguyệt đau đầu khủng khiếp, cô tắt điện thoại rồi ngả người ra đằng sau, chẳng thể giấu đi mỏi mệt đang tuôn trào.

Lâm Dư Tinh bứt rứt: "Chị, em xin lỗi."

Cô bỗng bật cười, cũng lặp lại ba chữ: "Em xin lỗi." Đôi mắt cô trống rỗng, cứ nhìn chằm chằm vào điểm nào đó trên trần nhà: "Xin lỗi là câu mà tối nay chị được nghe nhiều nhất. Tác dụng duy nhất của nó là để vỗ về cõi lòng của hai đứa sau chuyện vừa rồi."

Lâm Dư Tinh vô cùng khốn đốn: "Chị, em không biết điều."

Lâm Sơ Nguyệt nghiêng đầu sang nhìn mặt em trai nhút nhát của mình tái nhợt đi thì mềm lòng. Cô thở dài, ngồi thẳng người: "Tiểu Tinh, trên đời này có chuyện tốt, chuyện xấu, dễ dàng rồi khó khăn, tất cả đều muôn hình muôn vẻ. Chị biết mấy năm nay em đã rất khổ do chị trói buộc em quá nhiều."

Đôi mắt Lâm Dư Tinh đỏ lên: "Chị, do em đã ngáng chân chị."

Cậu vừa khóc, cô cũng xót theo. Nói cho cùng, cô và Lâm Dư Tinh đều nâng đỡ lẫn nhau, sống nương tựa vào nhau. Lời nói nông cạn, chẳng thể cắt nghĩa được tình cảm cùng sợi dây liên kết này.

Cô lại thở dài: "Được rồi, phải biết yêu thương bản thân, không được phụ lòng mình. Thái độ của chị cũng không tốt, cho chị xin lỗi." Dứt lời, cô đứng lên xoa đầu Lâm Dư Tinh: "Ngủ sớm đi, mai nấu mì sườn cho em."

Cậu kéo tay áo chị, ngẩng đầu lên, lí nhí: "Sau này em sẽ nghe lời chị."

"Nghe lời à." Cô nở nụ cười thoải mái: "Thế thì uống thuốc đi."

Mọi chuyện đến đây là kết thúc, Lâm Dư Tinh cũng thôi căng thẳng, cảm xúc của cậu rất đơn giản, luôn được thể hiện rõ ràng. Lúc này sắc mặt cậu đã bớt bợt bạt, cậu đi ra lấy thuốc, ai ngờ tìm tới tìm lui vẫn không thấy thuốc đâu.

"Sao thế?"

"Toang rồi." Cậu vỗ đầu, chẳng biết phải giải thích kiểu gì: "Hình như thuốc rơi trong xe anh ấy rồi."

"Xe ai?" Lâm Sơ Nguyệt cũng lo theo, chẳng gì có thể lo bằng vì đây là thuốc cứu mạng em trai cô.

Lâm Dư Tinh ngập ngừng, sợ cô nghe thấy tên Chung Diễn sẽ bực mình nên lóng ngóng: "Cậu của cậu ấy."

Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người.

"Lúc chị để em đứng ngoài thì em đã thấy tức ngực rồi." Lâm Dư Tinh nói nhỏ: "Cậu của cậu ấy đã đỡ em vào trong xe để nghỉ xong còn tìm thuốc và nước ấm cho em."

Lòng cô rối như tơ vò, thành thật mà nói thì cô không muốn phát sinh thêm vấn đề với Ngụy Ngự Thành nữa nhưng mấy chuyện này nó cứ tụ lại vào nhau khiến cô chẳng có lý do để tránh anh.

Dù sao thì thuốc cũng quan trọng hơn. Lâm Sơ Nguyệt sẽ không liên lạc với Chung Diễn nên người duy nhất mà cô có thể liên hệ được là Lý Tư Văn. Anh ấy cũng không hỏi nhiều mà tức tốc gửi luôn số điện thoại của Ngụy Ngự Thành cho cô, đã vậy còn nhắn thêm một tin là: "Chủ tịch không ở công ty."

Cô chả nghĩ đến ý nghĩa sâu xa ẩn trong tin nhắn này mà gọi điện luôn, trong lúc đợi thì hít sâu một hơi, đầu ngón tay phản chiếu lên thân máy đang khẽ cào cào. Đến mức cô còn nghĩ xong mấy câu khách sáo chốc nữa nói với anh rồi.

Sau ba tiếng tút dài thì Ngụy Ngự Thành cũng nghe máy, anh chỉ nói đúng một từ rất nhẹ: "Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!