Giang Thánh Trác nhìn cô khóc càng lúc càng đau lòng nhưng vẫn mạnh miệng, hai mắt đầy nước, cả khuôn mặt bị nước mắt bao phủ chảy xuống má rơi xuống, chóp mũi đều bị ửng đỏ. Chân tay lúng túng, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, tình cảm phức tạp dâng lên não, rốt cuộc mất đi lý trí, câu nói thốt ra, cả cổ họng hét khàn cả giọng, "Anh vẫn luôn yêu em, không phải cô ta!".
Sau khi Giang Thánh Trá gào hét xong, cả thế giới như yên tĩnh, Kiều Nhạc Hi không còn khóc, chỉ mở to đôi mắt ngập nước sững sờ nhìn cậu, giống như bị dọa sợ hãi. Vốn định nói cậu ta bị bệnh thần kinh nhưng há miệng một chữ cũng không nói được.
Giang Thánh Trác cúi đầu cười khổ. Xong rồi, cậu biết chắn chắn sẽ có kết quả này, lần này thì tất cả thật sự kết thúc. Chuyện tuyệt không được đề cập giữa bọn họ cậu đã nói ra.
Kiều Nhạc Hi sững sờ nhìn cậu, ánh sáng từ ngọn đèn phía trên chói mắt chiếu vào khuôn mặt trắng toát không chút máu của cậu, nhìn như người không còn sức sống.
Kiều Nhạc Hi gần như có thể thấy vẻ phiền não trên mặt đó.
Giang Thánh Trác dùng bộ dáng không chút quan tâm nào đối diện với cô, hai con ngươi đen nhánh như hai viên ngọc đang nhìn chằm chằm giống như muốn cuốn hút cô vào. Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên không dám nhìn cậu.
Cô bị tin tức này khiến cả người chấn động, cuối cùng đây là tình huống gì?
Giang Thánh Trác hiện tại lòng như nguội lạnh, nhìn vẻ mặt của Kiều Nhạc Hi, cậu rốt cuộc không còn mặt mũi nào đối mặt với cô. Xem ra quan hệ của bọn họ sẽ giống như người qua đường.
Cậu nặng nề thở ra, kéo cô đi về phía trước vài bước. Đi tới góc cuối hành lang, đẩy cửa ra, đối diện là công viên khách sạn. Cậu kéo cô ngồi xuống bậc thềm, những bậc thang nhỏ phía dưới đối diện do những viên đá cuội tạo thành lối đi, quanh co uốn lượn.
Thời tiết lạnh và khô, không một chút gió, ánh trăng trong vắt, cả bầu trời lấp lánh vì sao.
Giang Thánh Trác ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hít sâu một hơi, hơi lạnh thấm vào trong xương tủy, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo hơn, xua tan đi cơn bực bội và kích thích vừa rồi. Đúng là tình cảm phức tạp đã tích góp nhiều năm như vậy mà đè nén cũng không xong.
Cậu nhìn qua trang phục mỏng manh của Kiều Nhạc Hi thấy lo lắng, có chút hối hận vì vừa rồi quá vội đuổi theo không lấy áo khoác.
Giang Thánh Trác nhìn Kiều Nhạc Hi ngồi cách không đó không xa. Cả người cô trốn trong bóng tối, vùi đầu vào giữa gối, co rút thành một thể, "Có lạnh không?"
Kiều Nhạc Hi lắc đầu, vừa rồi bên trong nhà hàng có uống chút rượu ấm người, cô không thấy lạnh mà hiện tại cô cũng không có tâm trạng để quan tâm mấy thứ này.
Giang Thánh Trác nghĩ muốn sờ tay cô để xem có lạnh hay không nhưng tay mới giơ tới nửa chừng bỗng dừng lại, sau đó rụt tay về.
Cậu không biết cô có tránh né cậu không, loại cảm giác cự tuyệt không lời sẽ khiến cậu không biết nên đối mặt thế nào.
Yên lặng hồi lâu, âm thanh mát lạnh vang lên.
"Em còn nhớ không, có một đêm Giáng Sinh chúng ta cũng ngồi như thế này......."
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên muốn khóc, cô sao có thể không nhớ rõ.
Giang Thánh Trác thấy cô không nói chuyện, nói tiếp, "Nếu nói lý do, đơn giản có thể nói rõ, chỉ sợ về sao anh không còn cơ hội để nói. Anh...... anh thầm thích em rất nhiều năm........." (í ò í o wohohohhohohoho)
Câu cuối cùng từ miệng cậu thốt ra, nghe cực kỳ khó chịu.
Thầm thích? Cái từ này sao có thể được nói ra từ miệng Giang Thánh Trác?
Kiều Nhạc Hi không thể tin nhìn cậu, cậu có chút xấu hổ, "Anh nói bậy bạ gì đó?"
Đây nên là lời kịch của cô chứ? Nếu không phải vẻ mặt chân thật của cậu, cô còn cho rằng cậu ta cố ý cười nhạo cô.
Giang Thánh Trác nhìn lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia, nhàn nhạt cười, giọng nói hết sức nhẹ nhàng chậm rãi, "Anh không nói bậy, anh vì sợ em như vậy nên mới không dám nói. Bây giờ nói được rồi, vậy.... cũng tốt, giải thoát án tử hình".
Kiều Nhạc Hi im lặng nhìn cậu ta. Trên mặt cậu chính là vẻ cô đơn và đau khổ sao?
"Anh cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu thích em. Năm đó đưa thư tỏ tình thật sự là anh viết cho em, anh cho rằng... anh nghĩ em cũng thích anh"
- Giang Thánh Trác nói tới đây bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu, tựa như nhớ lại chuyện ngày đó, nhưng rất nhanh nói tiếp, "Lá thư đó anh viết mấy ngày, anh biết em thích chữ viết của Diệp Tử Nam cho nên nhờ cậu ta giúp một phần, vì chuyện này mà cậu ta cười nhạo anh rất nhiều năm.
Đúng là bị em trả về, lúc anh biết được thì mới nhận ra, hóa ra tất cả đều do anh tự mình đa tình. Sau đó vì sợ em trốn tránh anh nên anh mới nói bậy bạ lung tung, nói là anh chọc em chơi, thật ra câu này mới là lời nói dối. Tất cả những lời anh nói đều là sự thật, nếu em không tin thì xem như đây là lời nói dối cũng được".
Giang Thánh Trác đầu vẫn ngẩng cao chậm rãi nói xong, không có logic gì, giống như nghĩ tới đã nói điều gì. Giờ phút này cậu yên lặng trầm ổn, vẻ mặt này Kiều Nhạc Hi chưa từng thấy qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!