Chương 7: (Vô Đề)

Tỉnh lại đúng năm giờ sáng, Chu Doãn Thịnh theo thói quen ôm chặt cơ thể bên cạnh mình. Mái tóc của người đàn ông nọ rất hỗn loạn, gương mặt sắc nét, tuấn mỹ, toát lên nét biếng nhác thỏa mãn sau một đêm vui vẻ.

Ánh mắt luôn lóe lên những tia nguy hiểm giờ phút này đang nhắm chặt, dụ dỗ Chu Doãn Thịnh phải cúi người xuống hôn lên một cái.

Làm một nhân vật phản diện bị hệ thống khống chế, hơn nữa tính chất là thuần gay, cuộc sống của Chu Doãn Thịnh trước kia thật sự là không tốt chút nào. Hắn luôn bị ép "yêu" một số người nào đó, thậm chí xảy ra tiếp xúc thân mật nhất. Mỗi lẫn như vậy, hệ thống sẽ tự động khống chế cơ thể hắn.

Rất nhiều lần, khi hắn tỉnh táo lại, trông thấy nữ chính hoặc chửi rủa, hoặc muốn tự tử, hoặc đòi đồng quy vu tận, thật ra hắn còn muốn chửi rủa, muốn đi tự tử, muốn đồng quy vu tận hơn đối phương nhiều.

Chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ, Chu Doãn Thịnh nắm chiếc cằm kiên nghị mà gợi cảm của người đàn ông, đặt xuống một nụ hôn thật sâu.

Đỗ Húc Lãng đã tỉnh ngay từ lúc người yêu thức giấc. Nhưng hắn biết người yêu có một thói quen, trước khi rời giường sẽ luôn nhìn mình chăm chú thật lâu, sau đó cho mình một nụ hôn thắm thiết. Người yêu hắn có ngoại hình tuấn mỹ nhã nhặn, khóe môi luôn mang theo ba phần ý cười.

Nhưng sau khi thực sự hiểu biết hắn mới phát hiện, tính cách của cậu ấy rất mạnh mẽ.

Điều này dẫn đến cuộc sống giường chiếu của họ giống như một cuộc chiến, tranh giành quyền chủ động, kịch liệt, cuồng nhiệt, vui vẻ đầm đìa, khiến hắn nếm thử một lần là không thể ngừng lại được.

Hắn cười hai tiếng, bóp chặt vòng eo mềm dẻo của người yêu, lật người lại… Thái độ của hắn đối với phần tình cảm này nghiêm túc chưa từng có, mới đầu thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề vĩnh viễn lâu dài.

Nhưng theo thời gian, dung nhan của người yêu từ ngây ngô trở nên thành thục, dần dần tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, hấp dẫn hắn lúc nào cũng nghĩ về cậu. Hắn đột nhiên phát hiện, có lẽ mình phải làm gì đó để giữ lấy cậu vĩnh viễn, sở hữu cậu một cách đường đường chính chính.

Chu Doãn Thịnh không biết suy nghĩ trong lòng Đỗ Húc Lãng. Chỉ cảm thấy đối phương hôm nay đặc biệt kích động, lăn qua lộn lại trên giường hơn hai tiếng mới bằng lòng dừng tay. May mà số liệu thân thể hắn đã được điều chỉnh, nếu không eo hắn sẽ đứt mất.

Hai người cùng nhau tắm rửa một lượt.

Đang chuẩn bị nhấc điện thoại gọi đồ ăn, di động lại vang lên trước. Chu Doãn Thịnh xem hiển thị trên điện thoại, không nhịn được hơi nhướng mày, là Chu Văn Ngang.

"Được, anh sẽ quay về ngay." – Yên lặng tắt điện thoại, hắn ném di động xuống bắt đầu thu dọn hành lý.

"Sao vậy?" – Đỗ Húc Lãng cảm thấy vẻ mặt của vợ mình không ổn cho lắm.

"Chu Hạo sắp chết, bảo em trở về." – Chu Doãn Thịnh cũng không ngẩng đầu lên, đáp. Trên mặt không hề có đau buồn vì người thân sắp chết, mà là chờ mong và hứng thú.

Hắn liếc mắt nhìn trí não trên cổ tay, mục tiến độ ở góc trái trên cùng đã tăng lên đến 50% từ khi hắn sáng lập Vũ Trụ Noah, từ đó về sau vẫn chưa thay đổi chút nào.

Mà cái chết của Chu Hạo là sự mở đầu cho cuộc sống bi kịch của nguyên chủ. Chỉ cần phá hủy khoảng thời gian này, hắn mới có thể làm tiến trình phát triển của thế giới này hỗn loạn triệt để.

Vươn đầu lưỡi ra liếm liếm cánh môi, Chu Doãn Thịnh đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, hưng phấn khó có thể kìm nén.

———————————–

Hai người thu dọn hành lý rồi đặt vé máy bay, về đến nhà ngay trong đêm hôm đó.

"Anh cả, anh về rồi!

"– Chu Văn Ngang chạy ra đón, dùng sức ôm người anh trai mười năm không gặp – hốc mắt hồng hồng, nước mắt rưng rưng. Nếu không phải Đỗ Húc Lãng từng điều tra đối phương, hắn cũng suýt chút nữa bị kỹ thuật biểu diễn tuyệt vời của cậu ta lừa gạt."Bố đâu?

"– Chu Doãn Thịnh đẩy cậu ta ra, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong giọng nói thậm chí còn toát lên vài phần lãnh đạm. Không phải kỹ xảo biểu diễn của hắn không tốt, không đóng giả được bộ dạng đau thương, mà là hắn đã có thực lực đè bẹp đối thủ nên lười ngụy trang mà thôi."Bố ở trên lầu, bác sĩ nói bố không qua được đêm nay, bảo em đưa bố về nhà. Ở lại bệnh viện chính bố cũng cảm thấy không yên tâm." – Chu Văn Ngang vừa nói vừa dẫn hai người lên lầu, giả vờ lơ đãng hỏi –

"Đúng rồi, sao trợ lý Đỗ cũng đến? Hai người gặp nhau bên ngoài?"

Không đợi Chu Doãn Thịnh trả lời, Đỗ Húc Lãng đã chậm rãi mở miệng –

"Không phải gặp được, chúng tôi đang qua lại với nhau. Tôi là bạn trai của Doãn Thịnh."

Chọn đúng thời gian bố vợ sắp chết mà come out, Đỗ Húc Lãng muốn bố vợ chết không nhắm mắt đây mà! À mà, vì sao lại là bố vợ mà không phải bố chồng? Chu Doãn Thịnh âm thầm phun tào, trong đôi mắt lạnh lùng rốt cuộc hiện lên ý cười, phụ họa gật đầu.

Chu Văn Ngang đạp hụt một bước, suýt chút nữa ngã xuống cầu thang, may mà được quản gia đi bên cạnh đỡ lấy.

"Em vào đi, anh đợi ở ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!