Chương 37: Chuẩn bị chiến đấu

- Các ngươi có phi thuyền không? Nếu không có phi thuyền, chuyện hợp tác không cần phải bàn nữa.

- Đương nhiên có.

Giờ phút này, Mao Hữu Tài chỉ có thể âm thầm cấu trời khấn đất cho Ong vò vẽ bự có thể dẫn dụ quân địch sau đó an toàn trở về.

Rốt cục Phạm Địch Tác cũng thả súng năng lượng xuống:

- Ta đồng ý hợp tác với các ngươi, nhưng ta có một điều kiện, đó là sau khi thoát khỏi tình cảnh trước mắt, ngươi phải dùng phi thuyền đưa ta đến Metro số 9, sau khi làm xong chuyện này ta sẽ rời đi.

- Ta có thể biết được đó là chuyện gì không?

- Không được.

Mao Hữu Tài lắc lắc đầu:

- Ta cùng người của ra sẽ không vì hành động của ngươi mà mạo hiểm tính mạng, ta nghĩ ta quyền lợi biết chuyện ngươi muốn làm là gì, nếu ngươi không nói, ta từ chối hợp tác với ngươi.

Phạm Địch Tác lạnh lùng nói:

- Vậy thì đơn giản thôi, ta sẽ giết ngươi cùng người của ngươi, sau đó lấy phi thuyền tự mình đến Metro số 9, không có các người vướng chân tay, ngược lại là một chuyện tốt.

Phạm Địch Tác lại nâng súng năng lượng lên.

Dựa vào năng lực của hắn mà nói, cho dù không cần dùng đến vũ khí vẫn dư sức giết phăng hai thiếu niên trước mặt, sau đó dùng súng giết sạch bọn còn lại. Từ đầu cho đến giờ, hắn hoàn toàn không để hai thiếu niên này vào mắt.

Đối mặt với sát khí bức người, Mao Hữu Tài vẫn giữ được nét mặt thoải mái như chưa có gì xảy ra:

- Thành thật nói cho ngươi biết, phi thuyền của ta cũng đã trải qua cải tạo, trên thế giới này cũng chỉ có mình ta điều khiển được, không nó điểm này, bây giờ cho dù ngươi muốn giết bọn ta sợ cũng không dễ dàng như thế.

- Chỉ bằng vào các ngươi sao?

Phạm Địch Tác khinh miệt nói.

- Không phải ta mà là vệ sĩ của ta.

Mao Hữu Tài nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn chứa vật trên ngón tay.

Cạch cạch! Dũng Mĩ Mĩ đột nhiên xuất hiện. Vị trí vừa vặn chắn trước Mao Hữu Tài và Đan Lệ.

- Ta có mặt! Chủ nhân, có chuyện gì?

- Có người muốn giết ta.

Mao Hữu Tài nói.

Xoẹt một tiếng, trên người Dũng Mĩ Mĩ xuất hiện nào là súng năng lượng, tên lửa đất đối không, không đối đất, súng ngắn súng dài đều hướng về Phạm Địch Tác. Chỉ cần hắn khẽ nhúc nhích lập tức hơn chục loại vũ khí sẽ phóng tới không hề nương tay.

Phạm Địch Tác trợn tròn mắt.

Hắn không thể hiểu được, tại sao ngay trước mặt đột nhiên xuất hiện một người máy chiến đấu vũ trang hạng nặng thế này?

Đan Lệ cũng không hiểu nổi.

Bất quá nàng hiểu rõ một điều, trong lòng nàng Mao Hữu Tài là mẫu người không việc gì không làm được. Hắn thần bí đến mức có dùng một đời này cũng chưa chắc hiểu hết.

- Không được, không được.

Lúc này tình hình căng thẳng như chỉ mành treo chuông, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đấu súng, không ngờ tiểu Phi lại nói lên một câu không hợp tình hình:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!