Oh la la! Chuyến du hành vũ trụ của chúng ta rốt cục cũng bắt đầu được rồi!
Tiêu Hướng xông vào phòng học rống to, trong sáu thành viên của tổ, hắn không cần nói cũng biết là kẻ hưng phấn nhất.
Phác Văn Chính cũng cười nói:
- Đến hành tinh Già Lam trước, trạm thứ hai đến hành tinh Boyland.
Tiêu Hướng lại nhảy nhót nói:
- Ha ha! Cứ nghĩ đến hành tinh Boyland đầy rẫy mĩ nữ cũng như cách phục vụ ở đó, nước bọt ta không kìm được lại chảy ra ròng ròng…
Chân mày Đồng Tiểu Như khẽ nhíu lại.
Nàng từ nhỏ đã được giáo dục để trở thành thiếu nữ quý tộc, với những thứ linh tinh vớ vẩn ở trên nàng rất ghét cũng như luôn bài xích, chẳng qua lúc này không thể lộ rõ ra mặt thôi. Chỉ bằng điểm này, vô luận Tiêu Hướng có xuất sắc bao nhiêu chăng nữa hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội theo đuổi nàng.
Đáng thương cho Tiêu Hướng vẫn còn đang hưng phấn vô cùng, hồn nhiên không biết mình đã để lại một ấn tượng cực kì xấu, thậm chí không thể phai mờ trong lòng thiếu nữ kia.
Tuy Đan Lệ không có cảm giác chán ghét mãnh liệt như Đồng Tiểu Như, nhưng cũng phì một tiếng:
- Sắc quỷ, ngươi không biết ngươi đang nói cái vớ vẩn gì sao?
Trong lòng nàng thầm nói:
- Các ngươi đều là người xấu, chỉ có Hữu Tài ca của ta là tốt thôi.
Đồng Tiểu Như một khắc cũng không muốn nghe giọng nói của Tiêu Hướng, nàng thản nhiên nói:
- Tôi qua xem Hữu Tài ca làm việc đây.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, hôm nay Mao Hữu Tài cuối cùng vẽ Khôi yêu kí hiệu trận trên bộ điều khiển, lần này hắn dùng linh lực để vẽ. Hoàn toàn không cần thí nghiệm, hắn vốn đã biết hiệu quả sau này.
Vì không muốn người khác cảm thấy kì quái, hắn cố ý tắt hệ thống âm thanh của Ong vò vẽ bự nhưng lại đeo headphone vào tai, cứ như thế, hắn mới có thể lặng lẽ ra những mệnh lệnh đầu tiên cho Ong vò vẽ bự.
Vừa lắp bộ xử lí vào, toàn thân Ong vò vẽ bự khẽ rung lên. Từ headphone vang lên một giọng nói cực kì già nua:
- Khụ khụ, khụ khụ… Đcm nó, mùi dầu máy nồng nặc quá!
Cờ lê trong tay Mao Hữu Tài không còn chịu sự khống chế rơi xuống bàn chân hắn.
- Ngài chính là chủ nhân của ta à, ngài… Ngài thật sự là chủ nhân của ta, chủ nhân, ngài vẫn khỏe, vẫn khỏe, vẫn khỏe chứ…
Trong đầu Mao Hữu Tài hiện ra một hình ảnh thật hoang đường, Ong vò vẽ bự không phải là một phi thuyền trinh sát, mà là một lão gia yếu ớt, giọng nói của nó mang lại một cảm giác yếu đuối tới mức chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ làm nó "cất cánh".
- Chủ nhân, ta có chuyện muốn nói, khụ khụ… Đù móa, có thể không xài dầu máy này nữa được không? Cứ ho thế này là tiêu cái mạng già của ta mất.
Cuối cùng Mao Hữu Tài đã hiểu ra, Khôi yêu kí hiệu trận đã biến Ong vò vẽ bự thành một lão lưu manh cũng tương tự như tiểu Phi dâm đãng, tiểu Công lưu manh, Dũng Mĩ Mĩ thích chưng diện, hơn nữa nó còn đặc biệt lắm chuyện.
- Không được nói nữa, sau này không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không được nói, nếu không ta sẽ xóa bỏ ngươi.
Mao Hữu Tài nhỏ giọng ra lệnh.
Ong vò vẽ bự buồn bực nói:
- Chủ nhân, tại sao vậy?
- Mệnh lệnh này có hiệu lực từ giờ trở đi, sau này ngươi dám nói một tiếng, ta lập tức xóa bỏ ngươi.
Mao Hữu Tài tiếp tục đe dọa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!