Chương 28: Khiêu khích

Khóe miệng Đan Lệ nhất thời cười khổ:

- Bọn người kia chỉ sợ đều đang chờ Đồng đại tiểu thư của chúng ta cả đấy? Dẫu sao cũng không cần phô trương như thế chứ?

Phán đoán của nàng quả nhiên sáng suốt.

Những người kia vừa thấy Đồng Tiểu Như xuất hiền liền ùa lên như ong vỡ tổ.

- Tiểu thư Đồng Tiểu Như, tôi là phóng viên đưa tin của tờ Giải Trí Tiên Đào, tôi xin được phỏng vấn cô, vì sao cô lại chuyển đến học tại căn cứ công binh này vậy?

- Tiểu thư Đồng Tiểu Như, chúng ta làm bạn nhá?

- Tiểu thư Tiểu Như, tôi vẫn luôn sùng bái cô, cô kí tên cho ta được không?

- Tiểu thư Đồng Tiểu Như, sao cô lại gia nhập tổ sửa chiến địa khẩn cấp rác rưởi ấy, gia nhập đội hộ tống máy bay chúng tôi đo, chúng tôi là đội được huấn luyện tinh nhuệ nhất căn cứ công binh đấy!

- Tiểu thư Đồng Tiểu Như.

Một lũ mồm năm miệng mười, chuyên nịnh hót lấy lòng, Mao Hữu Tài tỏ ra không thấy gì, nhưng Tiêu Hướng không cách nào chịu đựng, hắn hét toáng lên:

- Các ngươi có biết mình đang nói gì không?

Tổ sửa chữa chiến địa toàn là rác rưởi sao? Trong các ngươi có ai xuất sác hơn Mao bọn ta không? Vô luận thế nào, có ai dám đứng ra khiêu chiến lần nữa không?

- Không phải chỉ là một tên điên từ bệnh viện tâm thần ra thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?

Một tên nhóc tóc vàng, vẻ mặt khinh thường nói. Những người bên cạnh nhất thời cười ồ lên.

Giọng nói Tiêu Hướng càng lớn hơn:

- Tên tóc vàng này là ai, có phải người của tổ hộ tống máy bay không? Tên Joe xuất sắc nhất đội các ngươi còn bị Mao ca bọn ta dễ dàng đánh bại, vậy mà các ngươi còn không biết ngượng chạy đến đây dọa người.

- Tiêu Hướng!

Đcm ngươi, ngươi đang nói gì đó? Lần đó chẳng qua ta không cẩn thận thôi!

Joe ở trong đám người, vừa nghe Tiêu Hướng nhắc đến mình, lập tức nổi trận lôi đình.

Sở dĩ có nhiều người xuất hiện như thế đều chỉ vì Đồng Tiểu Như. Nếu Đồng Tiểu Như là con gái của gia đình bình thường, những người này cùng lắm đến nhìn nàng cho biết, nhưng nàng lại là con gái của tỉ phú tiên quốc, sau lưng nàng là Đồng gia khổng lồ kinh doanh khắp thế giới, nếu được trò chuyện cùng nàng, ít nhất cũng có chút xíu mục tiêu để phấn đấu.

Cho nên, mặc dù chỉ là một khả năng vô cùng nhỏ, những người này vẫn vui vẻ, ân cần tham gia đông vui. Joe cũng không ngoại lệ, đương nhiên, làm sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho Tiêu Hướng đã vạch trần hắn chứ?

- Không cẩn thận á?

Nói cho mọi người cùng nghe, đcm nó, ngươi có dám cùng Mao ca bọn ta tỉ thí một lần nữa không?

Mao Hữu Tài thấp giọng:

- Tiêu Hướng, ta không muốn tỉ thí cùng hạng người này, không cần tốt hơn.

- Ha ha, mọi người xem đi, cái tên Mao Hữu Tài từ bệnh viện tâm thần ra sợ rồi kìa!

Tuy Mao Hữu Tài nói rất nhỏ nhưng Joe vẫn nghe được.

Mao Hữu Tài lập tức nhíu mày. Hắn chưa bao giờ muốn làm người chơi trội, nhưng luôn là tên Joe đáng ghét này muốn biến hắn thành người nổi bật.

Đồng Tiểu Như dời ánh mắt vụng trộm sang Mao Hữu Tài, qua sát biến hóa rất nhỏ trên gương mặt hắn, trong lòng thầm nghĩ:

- Nội an bài chuyện này thật quá đơn giản?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!