Chương 11: Đan Lệ

Đan Lệ thuận miệng nói.

Mao Hữu Tài cười nói:

- Bề ngoài quả thật giống nhau, nhưng quang não này đã được cải tiến đặc biệt, về phương diện tính năng cực kì tốt, nó có chút đặc biệt, cho nên nếu ngươi phát hiện có chút gì đó kì quái thì thật ra là do ta cố ý làm thế, nên không cần thắc mắc.

- Phải không đó?

Có thể giúp ta điều khiển người máy kia đứng lên không? Ta đang muốn ráp nó với cánh tay đứt ở phía trên.

Đan Lệ rõ ràng không tin chỗ đặc biệt của quang não Mao Hữu Tài. Nàng nhanh nhẹn leo lên đầu vai của người máy Thiên Giáp.

Mao Hữu Tài chui vào bên trong xe cẩu.

- Ta không biết điều khiển xe cẩu, ta phải làm gì đây?

Tiểu Phi nói:

- Ấn cái nút đỏ khởi động kia kìa, sau đó điều khiển hướng di chuyển của cần cầu, đơn giản lắm, chủ nhân!

Mao Hữu Tài y theo chỉ dẫn của tiểu Phi rất nhanh chóng đem cánh tay người máy bị đứt đến vị trị Đan Lệ cần đặt.

- Mao Hữu Tài, có thể lấy thùng dụng cụ giúp ta được không? Ta quên lấy rồi, nó nằm ngay trong buồng lái xe cẩu ấy.

Đang chuẩn bị ráp lại cánh tay bị đứt thì Đan Lệ gặp vấn đề.

- Được.

Mao Hữu Tài lên tiếng, tìm được thùng dụng cụ, sau đó leo lên đầu vai bên kia của người máy Thiên Giáp.

Có dụng cụ, Đan Lệ bắt đầu đứng lên làm việc.

Mao Hữu Tài không có việc gì đành ngồi xem Đan Lệ làm việc. Đan Lệ đứng lên cả người như thay đổi hẳn, trầm mặc mà chuyên chú, giống như quên hết thảy mọi thứ xung quanh. Nàng hồn nhiên không phát giác có một ánh mắt nhỏ đến cực điểm đang quan sát nàng.

- Chủ nhân, ngài xem mông Đan Lệ vểnh cao chưa kìa, hai chân chẳng những thon thả săn chắc, khẳng định còn rất co giãn đó.

Đang xem Đan Lệ nối dây thế nào ánh mắt Mao Hữu Tài nhất thời chuyển đến vùng mông và hai chân Đan Lệ. Vì đang tư thế nửa ngồi nên quả thật mông Đan Lệ có vẻ đặc biệt săn chắc và vểnh cao, thậm chí làm người ta sinh ra một loại ảo giác, nó tùy thời có thể nứt rách quần áo lao động mà lộ ra ngoài.

- Chủ nhân, ngài xem thắt lưng Đan Lệ này thon thả chưa kìa, trông cứ như dương liễu trong gió vậy, chậc chậc, nếu mà ôm được nhất định thoải mái lắm, mà làn da kia nhất định cũng rất trắng mịn.

- Ngươi câm miệng lại cho ta!

Mao Hữu Tài thấp giọng khiển trách nhưng ánh mắt cũng chuyển lên lưng Đan Lệ.

- Được rồi, ta nói lời cuối cùng rồi câm miệng liền, người thấy ngực Đan Lệ không, vừa tròn vừa to, dựa theo cách nói dân gian ở tiên quốc, con gái loại này rất mắn…

Mao Hữu Tài suýt nữa rơi từ đầu vài người máy xuống đất. Bất quá, tiểu Phi miêu tả có một loại dụ hoặc khó có thể kháng cự, ánh mắt hắn vẫn không tự chủ dời lên ngực Đan Lệ. Quả thật vừa to vừa tròn. Bất quá cái đó với chuyện mắn có liên hệ với nhau sao?

Chừng một giờ trôi qua, Đan Lệ và người máy mini từ từ hạ xuống, cánh tay người máy bị đứt cuối cùng đã được ráp lại. Tuy không có hệ thống vũ khí nhưng bây giờ người máy chiến đấu Thiên Giáp đã hoàn hảo vô khuyết.

So với các mô hình học tập tay sứt chân đứt trong phong học nó có vẻ đặc biệt uy vũ hùng tráng.

Đan Lệ lau mồ hôi trên trán, tươi tỉnh trở lại cười nói:

- Cuối cùng đã hoàn thành, vì ngươi mà mấy ngày nay ta mệt gần chết.

Mao Hữu Tài nói:

- Đan Lệ, toàn bộ đã hoàn thành rồi, có thể khởi động không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!