Chương 43: (Vô Đề)

Trong nháy mắt không gian trở nên im ắng đến lạ.

Đến cả mấy người đi cùng với chủ nhiệm Vương đến cũng ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ.

Lần đầu họ mới tận mắt chứng kiến cái gọi là động thủ chứ không lên tiếng, động tác còn nhanh hơn cả họ nữa!

Lúc này nhóm phụ huynh mới chợt nhận ra một việc —

Người này đến chủ nhiệm Vương còn không sợ!

Cô có tiền có thế, còn có một đám vệ sĩ bên cạnh giúp cô quậy nơi này!….

Thế thì làm sao đấu lại chứ?

Đám học sinh đang đứng bên cạnh phụ huynh ngược lại bắt đầu có chút phản ứng.

Họ khẽ mở to mắt, nhìn về phía chủ nhiệm Vương.

Chủ nhiệm Vương dùng hết sức hét thật to, rồi liều mạng xoay vặn, giống như một con lợn bị chọc tiết đang vặn vẹo vậy.

"Mấy người còn ngẩn ra đó làm gì?"

Xông lên!

"Để nhiều học sinh và phụ huynh thấy cảnh này như vậy! Nhà trường chúng ta như vậy, làm sao có thể bảo vệ được học sinh của chúng ta đây!"

Chủ nhiệm Vương gân cổ lên gào thét, tuy nhiên vẫn nghe ra được chút dáng điệu chính trực.

Lúc này mấy tên bảo vệ cùng đám người đi cùng hắn mới bừng tỉnh.

Bọn họ nhanh chóng nhào đến cửa lớn, hướng về phía Cố Tuyết Nghi bổ nhào đến, miệng còn không ngừng gào rú:

"Buông chủ nhiệm Vương của tụi tao ra!"

Cố Tuyết Nghi khẽ đẩy nhẹ Yến Văn Hoành:

"Đứng xa ra một chút."

Yến Văn Hoành mấp máy môi, muốn nói rằng cậu không yếu ớt như cô đã nghĩ.

Nhưng nếu cô cho rằng cậu yếu ớt, vậy thì có gì không tốt chứ?

Yến Văn Hoành ngoan ngoãn lùi lại vài bước.

Hồ Vũ Hân nghĩ đến vừa rồi bản thân có kêu cỡ nào Yến Văn Hoành vẫn đứng yên bất động, ngược lại Cố Tuyết Nghi nói đâu thì cậu làm đó.

Điều này khiến bà ta nuốt không trôi, đè nén cuống họng nói ra một câu:

"Đứa nhỏ này… thì ra là"bạch nhãn langsao?

*Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.

Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Đôi vợ chồng trung niên bên cạnh cũng chính là anh cả chị dâu của Hồ Vũ Hân, vừa giật mình lo lắng lui về phía sau, vừa nói:

"Vậy nên mới cần phải dạy dỗ đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!