Chương 30: (Vô Đề)

Giáo sư của lớp quản lý xã hội công cộng, vừa mới bước vào lớp, liền nhìn thấy Yến tứ thiếu đại danh đỉnh đỉnh của trường họ, đang nhấn đầu một người trên mặt bàn, đấm từng cú vào cằm người ta.

Có người hết lên một tiếng:

"Tứ thiếu đang làm cái gì vậy? Mọi người không phải chỉ nói đùa thôi sao? Cứ như vậy là đánh chết người đấy!"

Lời vừa dứt, máu cũng lan tới chân người đang nói.

Giáo sư kinh hãi:

"Báo cánh sát! Nhanh chóng báo cảnh sát!"

Cố Tuyết Nghi hôm nay đang đọc cuốn.

Cô vừa đọc tới trang 57, liền nhận được điện thoại từ phía cảnh sát.

"Yến phu nhân, Yến tứ thiếu gây gổ trong trường, còn đánh nhau. Hiện tại tất cả những người liên quan đều có mặt tại sở cảnh sát. Đối phương nguyện ý hòa giải. Nhưng tứ thiếu lại không phối hợp khai báo… Ngài xem, có thể tới sở cảnh sát một chuyến không?" giọng của nữ cảnh sát truyền tới.

Đối mặt với Yến phu nhân vừa hợp tác với phía cảnh sát, nữ cảnh sát tỏ vẻ khá tôn kính.

Được, tôi biết rồi. Cố Tuyết Nghi bình thản đáp, đặt sách xuống, đứng dậy thay quần áo.

Cố Tuyết Nghi không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Yến Văn Bách lớn tới tuổi này, tính cách đã xem như thành hình, không thể trong khoảng thời gian ngắn là có thể thay đổi được.

Tốn hết 20 phút để Cố Tuyết Nghi đến được sở cảnh sát.

Đợi cô xuống xe, lập tức có một nữ cảnh sát đi về phía cô.

Tôi nhớ ra cô. Cố Tuyết Nghi nói.

Nữ cảnh sát nhịn không được mỉm cười đáp:

"Yến phu nhân có trí nhớ thật tốt."

Cố Tuyết Nghi cũng mỉm cười đáp lễ, lúc này mới đẩy cửa kính đi vào bên trong.

Để lại nữ cảnh sát ngơ ngác đứng đó, sau đó bắt đầu nhịn không được đồng cảm với Cố Tuyết Nghi.

Có người ôn nhu như vậy sao….

Người ta có tiền cũng phải đau đầu trong việc giáo dục trẻ nhỏ nha!

Cố Tuyết Nghi chân trước vừa bước vào, liền có người tới nghênh đón, còn dùng giọng kinh ngạc nói:

"Yến phu nhân? Không ngờ lại có thể gặp phu nhân ở đây, thật quá vui mừng."

Đối phương nói xong, còn giơ tay ra trước mặt Cố Tuyết Nghi.

Nữ cảnh sát ở bên ngoài nghe được, trong lòng nghĩ Yến phu nhân quả nhiên rất được nhiều người yêu thích.

Trong phòng, Cố Tuyết Nghi ngưng lại nhìn nhìn.

Là Bùi Trí Khang.

Yến Văn Bách ngồi trong góc, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái tay đang chìa ra kia của Bùi Trí Khang.

Cố Tuyết Nghi hạ mí mắt, lại lấy tư thế cao ngạo đáp: Hửm? Cậu là ai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!