Chương 23: Ấm Áp

Yến Văn Gia lấy mạng sống ra làm trò đùa thì kinh thiên động địa, còn lúc bị đánh thì im hơi lặng tiếng.

"Người muốn chết thì có cả ngàn cách, không mang phiền phức đến cho người khác chính là đạo đức cơ bản.

Cậu cảm thấy sinh mệnh quá vô nghĩa, muốn tìm ý nghĩa của việc sống tiếp, thì đâu cần làm như vậy để tìm…..

cứ như vậy cả đời này cậu cũng tìm không ra.

Có thể một ngày nào đó, cậu thực sự chết trong rừng sâu, trong sa mạc, trong vực sâu nào đó…..

tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Không có người sẽ nhớ tới cậu.

Đây chính là kết quả mà cậu muốn sao?Có vài người chết rồi, bọn họ được lưu danh là từng sống.

Có vài người chết rồi, chỉ là chết đi thôi.

Lột bỏ lớp vỏ nhà họ Yến ra, cậu là cái gì?"

Cố Tuyết Nghi dùng giọng nói không nhanh không chậm, Yến Văn Gia đang nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, trong đầu không nhịn được mà nghĩ, rõ ràng thân hình mảnh khảnh như vậy, sao lúc nhảy dù lại có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại như vậy?

Yến Văn Gia cảm thấy lòng ngực bị cái gì đó chặn lại.

Cậu chậm rãi tiêu hóa lời nói của Cố Tuyết Nghi, càng lặp đi lặp lại việc tiêu hóa trong đầu, càng có loại nhói lan rộng, chạy loạn trong cơ thể cậu.

Đây là kết quả mà mình muốn sao?

Mình thì tính là cái gì? Mình tính…..

Còn không đợi Yến Văn Gia thoát ra khỏi từ trong tang thương và kiềm nén, để tìm được đáp án rõ ràng.

Cố Tuyết Nghi đột nhiên xoay người, từ trên bàn rút ra thắt lưng da.

"Hiện tại tôi trước dạy cậu đạo đức căn bản."

Chát một tiếng.

Yến Văn Gia trốn tránh, nhưng thủ pháp của cô quá khéo léo, cậu la lên một tiếng, bị đánh trúng cằm, cậu sống chết cắn chặt răng không phát ra tiếng, sau đó thì bị vấp ngã, mặt bị đập vào mặt bàn.

Nếu như không phải Cố Tuyết Nghi từ phía sau nhấc cổ áo của cậu.

Yến Văn Gia chắc chắn sẽ chết một cách dễ dàng và hoang đường, còn không bằng một cái lông hồng*.

*: lông hồng, ví những chuyện lặt vặt không đáng kể.Yến Văn Gia hiện tại đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, chậm rãi động đậy con người, đem tất cả lời nói của Cố Tuyết Nghi lặp đi lặp lại trong đầu.

Muốn tìm ý nghĩa của việc sống tiếp, đâu phải đi tìm như vậy.

Vậy nên tìm như thế nào?

"Nguyên ca, cậu không suy nghĩ lại sao?" giọng nói om sòm của người đại diện cứ lải nhải không nghỉ bên tai.

Yến Văn Gia ngưng lại suy tư, ngẩng đầu nhìn người đại diện: Không nghĩ nữa.

Cậu có thể đổ máu, có thể chịu đau, nhưng nếu như muốn cậu yếu thế nhận thua là điều không thể nào.

Toàn bộ lời nói còn lại của người đại diện đều bị chặn trong cổ họng.

Vào lúc hắn nhìn vào ánh mắt của Yến Văn Gia, liền biết cậu đang nghiêm túc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!