Người phụ trách Bảo Hâm họ Bối, tên đầy đủ là Bối Lệ Hinh.
Chồng bà ta là Yến Huân Hoa, theo bối phận mà tính thì là ông chú của Yến Triều.
Cố Tuyết Nghi lúc tới đây, thì Yến Huân Hoa không có mặt tại Bảo Hâm, chỉ có mỗi Bối Lệ Hinh.
Tòa nhà lớn của Bảo Hâm được sửa sang tương đối khí phái, không giống dáng vẻ đâm thủng trời xanh của Yến thị, mà tương đối rộng rãi, có diện tích lớn, nhìn sơ qua có dáng vẻ như tòa thị chính của chính phủ.
Vừa vào cửa, trợ lý của Trần Vu Cẩn liền đưa ra thẻ công tác.
Cô gái quầy tiếp tân lập tức dẫn họ lên lầu.
bọn họ muốn lén lút tới xem xét là không thể nào.
Trần Vu Cẩn, Giản Xương Minh đều là những bộ mặt có tiếng.
Đến cả Cố Tuyết Nghi, vài ngày trước còn lên cả hotsearch, mà dần dần có được biết đến ở mức độ nào đó.
Cửa thang máy mở ra.
Cố Tuyết Nghi là người đầu tiên đi ra ngoài, mắt thấy bên ngoài đã có một người phụ nữ trung niên đứng đợi.
Người phụ nữ này tầm 40 tuổi đổ lại, có mái tóc được uốn xoăn thời thượng, mặc một bộ đồ cao cấp.
Chỉ là thẩm mỹ của bà ta không quá tốt, bộ đồ này không thích hợp với bà ta chút nào.
Mặt trên bộ đồ có in hoa mảng lớn, và độ rộng quá mức của phần eo, cảm giác như bà ta đang bị bộ quần áo xâu xé.
Sau lưng bà ta vẫn còn một hàng người, đều là những nhân vật như nhân viên cao tầng hoặc là thư ký.
Bà ta cười tươi bước tới nghênh đón, lại trực tiếp ngó lơ Cố Tuyết Nghi, đi thẳng tới trước mặt Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh:
"Trần tổng! Còn có vị này, đây không phải là Giản tiên sinh sao? Giản tiên sinh sao lại tới đây vậy? Thực sự quá vinh hạnh rồi."
Cố Tuyết Nghi chậm rãi nâng mí mắt, nhìn mấy người đứng sau người phụ nữ kia.
Mấy người kia sau khi bị kinh diêm, lần lượt đi lên nghênh đón Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh.
Hai vị này mới là nhân vật lớn cần quan tâm.
Một người là thay lời cho Yến Triều, một người là gia chủ của Giản gia….
đều có thể quyết định sống chết của trong nghề.
Chào Bối tổng. Trần Vu Cẩn mỉm cười nói:
"Phu nhân muốn tới đây xem một chút."
Đây là lý do thoái thác mà anh cùng Cố Tuyết Nghi đã bàn bạc từ trước.
Nụ cười xa lạ khách khí trên mặt Bối Lệ Hinh thay đổi trở nên thân thiết hơn nhiều.
"Hóa ra là phu nhân muốn tới thăm sao." Bối Lê Hình quay đầu nhìn Cố Tuyết Nghi.
Những người khác cũng lần lượt lên tiếng chào hỏi Cố Tuyết Nghi: Yến phu nhân.
Cố Tuyết Nghi hiển nhiên vẫn giữ vẻ lãnh đạm, đến cả mắt cũng không thèm nhìn Bối Lệ Hinh.
Bối Lệ Hinh sớm đã nghe đến cái danh điêu ngoa của cô, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!