Đập vào mắt là trần nhà lạnh lẽo, cô mất một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu. Bác sĩ đến khám sơ bộ, nhịp tim đã trở lại bình thường.
Ông gập bảng theo dõi lại, bảo người đi gọi người nhà vào.
Gia Gia.
Triệu Doanh Liễm đẩy cửa bước vào, ánh mắt hơi ươn ướt, lập tức nắm chặt tay cô hỏi cảm giác thế nào, còn thấy khó chịu không. Thấy cô chống giường định ngồi dậy, Triệu Doanh Liễm liền giúp cô dựng gối lên sau lưng.
Tựa vào đầu giường, cô nhìn người phụ nữ trước mắt, gương mặt tiều tụy, có vẻ như cả đêm chưa chợp mắt. Cô ngập ngừng, giọng khàn khàn và không tự nhiên:
"…Con đã ngủ bao lâu rồi?"
Triệu Doanh Liễm không nhớ rõ, nhìn đồng hồ rồi trả lời:
Gần mười tám tiếng.
"Ơn trời, may mà con tỉnh lại." Bà cúi đầu, tựa trán lên tay cô, vừa mừng vừa khóc:
"Chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau, nếu con cũng xảy ra chuyện… mẹ thật sự không thể sống nổi… may quá, may quá…"
Hứa Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời dần nhuộm màu hổ phách dịu dàng—đã là chiều rồi. Cô buông tay bà ra, vén chăn lên.
Triệu Doanh Liễm ngỡ ngàng:
Con định đi đâu?
Đi tìm người.
Cô tháo ống truyền, mu bàn tay trắng ngần lập tức xuất hiện một vết chấm máu nhỏ. Bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình lắc lư theo mỗi bước chân. Hứa Gia vừa mới tỉnh, Triệu Doanh Liễm lo lắng cho sức khỏe con bé, nhưng không thể cản, đành theo sau.
Chỉ thấy cô gái phía trước vừa đẩy cửa ra thì lập tức dừng lại.
Thời gian như ngừng trôi ngay khoảnh khắc ấy.
Hành lang tràn ngập ánh tà dương, cậu đứng ở đầu bên kia, tay đặt trên tay nắm cửa, hiển nhiên là vừa nghe tin đã vội vàng chạy xuống. Hai người nhìn nhau, vành mắt đỏ hoe, trong mắt đều có oán trách.
Một người trách cô thật sự không cần mạng sống, muốn đồng quy vu tận với Hạ Lâm;
Một người trách cậu tự tiện quyết định, xuất hiện ở nơi nguy hiểm đó.
Chu Tư Lễ nhìn cô mặt không cảm xúc đi về phía mình, hoảng đến lùi lại một bước, ngay sau đó cổ áo bị cô nắm chặt kéo xuống—
Cơn đau da đầu mà cậu tưởng tượng không xảy ra, cúi đầu liền thấy đôi mắt cô ánh lên giọt lệ. Cậu ngẩn người, rồi chậm rãi đưa ngón tay lên, rất nghiêm túc và cẩn thận, nhẹ nhàng lau khóe mắt cô.
Không có lời nào.
Cũng chẳng cần lời nào. Giây tiếp theo, cô lao vào lòng cậu, nắm chặt vạt áo sau lưng cậu không chịu buông, ngón tay giữa lớp vải xanh trắng run rẩy không ngừng. Cậu thuận thế ôm lấy vai cô, rõ ràng đang ôm nhau, vậy mà vẫn cảm thấy ngột ngạt và khó chịu lạ thường.
Nếu hai người xui xẻo thêm một chút thôi, điều gì sẽ xảy ra… cậu không dám nghĩ.
Cảm nhận được vai áo đã ướt một mảng, hơi thở gấp gáp của cô kề sát bên tai, cậu nghiêng đầu hôn lên mái tóc mềm mại, đôi mắt đỏ hoe giấu trong ánh hoàng hôn.
Thật lâu sau, tiếng y tá phá vỡ sự yên tĩnh.
Cô ấy đẩy xe thuốc tới:
"Này này, sao lại không có ý thức của bệnh nhân vậy, tình trạng còn chưa ổn, sao có thể tùy tiện rời giường, mau về truyền dịch đi."
Chu Tư Lễ phản ứng lại, buông vai cô ra, giọng mũi nặng nề:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!