Cơ thể bị xóc nảy theo chuyển động của xe, Hứa Gia mơ màng chưa tỉnh táo, gió lạnh mang theo vị mặn ẩm ướt tràn vào khoang mũi khiến cô tỉnh táo hơn một chút, những cảnh tượng vừa xảy ra lần lượt ùa về trong đầu.
Từ Thần Lâm không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng khi thấy Hạ Lâm định túm lấy tay Hứa Gia, cô ta lập tức chắn trước mặt cô gái:
"Hạ Lâm, ông bị điên rồi sao?! Một đứa con gái mà ông cũng xuống tay được à?! Cảnh sát sắp tới rồi, tôi khuyên ông mau đầu thú đi. Nể tình vợ chồng một thời, tôi sẽ cố gắng để ông được sống nốt quãng đời còn lại trong tù."
Tránh ra.
Từ Thần Lâm buột miệng chửi thề bằng tiếng Pháp. Hạ Lâm xoay người lục ra thuốc mê. Sau một trận giằng co, sức phụ nữ nào sánh được với đàn ông?
Trước khi ngất đi, cô ta đã hất đổ toàn bộ thuốc mê, không để Hạ Lâm có cơ hội tiêm thuốc vào người cô gái.
"Nếu biết điều, thì sẽ bớt đau đớn hơn."
Hạ Lâm cầm miếng vải tẩm ether, từng bước tiến lại gần cô.
Phản kháng trong mù quáng chỉ khiến bản thân bị thương.
Thuốc phát huy tác dụng, cô thiếp đi trong mê man.
Cô hé mở mắt, bánh xe nghiến qua một tảng đá nhô lên, cơ thể bị hất nhẹ, ánh sáng lạnh phủ lên người.
Cô nghiêng đầu, nhìn qua cửa sổ, khung cảnh bên ngoài quen thuộc — là Vịnh Cảnh Loan.
Hạ Lâm lái xe suốt đường đến bờ vực vắng người.
Trong mật thất có một lối thông ra cửa sau, chuyện này ông ta chưa từng nói với ai. Khi lái xe từ cửa sau rời đi, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Triệu Doanh Liễm đang dẫn cảnh sát xông vào nhà ông ta.
Ông ta thấy cô tỉnh lại qua gương chiếu hậu, tay siết chặt vô
-lăng:
"Cô đã gặp Triệu Doanh Liễm rồi? Vậy chuyện đêm nay là hai người các cô lên kế hoạch từ trước?"
Không có phản hồi.
Ông ta đập mạnh vô
-lăng, cơn giận trào dâng, không hề có chút hối hận vì sự việc bại lộ, ông ta chỉ hận hai mẹ con họ đã hủy hoại tâm huyết mà ông ta dày công gây dựng.
"Dám tính kế với tôi à? Được, rất tốt!" Hạ Lâm dừng xe, lôi cô ra ngoài,
"Tôi sẽ không để hai mẹ con cô đạt được mục đích!"
"Ông định giết tôi, rồi trốn ra nước ngoài? Nếu cảnh sát đã phục sẵn ở nhà ông, thì ở sân bay cũng sẽ có người mai phục."
May là trước khi Hạ Lâm xuất hiện, cô đã nhờ Từ Thần Lâm giấu tài liệu đi. Hạ Lâm rời đi trong vội vã, không kịp mang theo.
Hứa Gia lảo đảo theo sau ông ta, từng lời rõ ràng liệt kê ra tội trạng của ông ta:
"Ông giam giữ người trái phép, vì muốn lôi kéo đầu tư mà làm giả báo cáo tài chính, thậm chí còn—"
"Là tôi giết Hứa Tuấn đấy! Chẳng lẽ hắn không đáng chết à?!" Hạ Lâm quay phắt lại, khuôn mặt méo mó vì giận dữ.
Cô không nhịn được nữa, gào lên trong tuyệt vọng:
"Bố tôi đối xử với ông tệ chỗ nào?! Khi ông học đại học, không có tiền ăn, chỉ có thể ăn cơm chan canh miễn phí, là ông ấy nạp tiền vào thẻ cơm cho ông. Lúc ông bế tắc nhất, ông ấy đã cưu mang ông. Thậm chí khi ông không tìm được việc, ông ấy còn sắp xếp cho ông vào công ty!"
"Tôi chưa bao giờ cần cái lòng tốt ép buộc đó của hắn! Tất cả chỉ là thứ ban ơn mà hắn ta tự cho là vĩ đại, chỉ khiến bản thân hắn cảm động, chứ chẳng có chút tác dụng gì!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!