Hứa Gia cụp mắt,
"Không ngờ lớp trưởng cũng đến đây vào buổi trưa."
Cô đứng trong góc khuất, nơi có bóng râm che phủ. Lọn tóc bên tai bị gió khẽ thổi bay. Ánh nắng gay gắt, không có gì cản lại, chiếu thẳng vào mắt khiến Chu Tư Lễ không thể mở ra, cậu liền bước vào vùng bóng râm đó.
Hai người cùng đứng dưới vùng bóng mát được mái hiên che phủ. Chu Tư Lễ cúi đầu, chú ý đến thứ cô đang ôm trong tay — đó là một cuốn sổ vẽ. Nhưng cuốn sổ này khác với những cuốn cô thường mang theo. Bìa của cuốn mới này là những bông hoa rực rỡ, phong cách rõ ràng khác hẳn với sự đơn giản của cuốn trước.
Hứa Gia có mái tóc ngắn mềm mại, vừa chạm đến vai. Khi gió thổi qua, đuôi tóc hơi cong lên, khẽ lay động trên đôi vai mảnh mai. Mái tóc dài qua chân mày ngoan ngoãn phủ xuống, kết hợp với cặp kính gọng đen, gần như che kín hơn nửa khuôn mặt.
Dù cô có lên tiếng hay không, từ vẻ ngoài đến tính cách đều trầm lặng như một mặt hồ phẳng lặng.
Trong mười tám năm cuộc đời trước đây, Chu Tư Lễ chưa từng tiếp xúc với người như vậy. Bạn bè quanh cậu phần lớn là kiểu người như Trình Dã và Hứa Quân Xương — luôn cười đùa, nghịch ngợm, hay chọc ghẹo người khác.
Cậu ngập ngừng trong giây lát, cố phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
"Cậu đổi sổ vẽ rồi à?"
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt cuốn sổ ngang trước mặt, khiến Chu Tư Lễ có thể nhìn rõ toàn bộ bìa sổ.
Họa tiết rất đẹp.
Cậu nhận xét.
Vậy à? Cô cười nhạt, trong giọng nói mang theo chút lạnh lùng,
"Vậy thì tặng cho cậu đấy."
Diễn biến có phần ngoài dự đoán. Chu Tư Lễ vội xua tay, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ ngạc nhiên:
"Cậu cứ giữ lại đi, tôi không giỏi vẽ."
"Nếu lớp trưởng coi tôi là bạn, thì hãy nhận lấy."
Chu Tư Lễ khẽ sững người, cảm giác mép sổ chạm nhẹ vào tay mình. Hứa Gia vẫn giữ tư thế đó, như thể không để cho cậu cơ hội từ chối.
Chu Tư Lễ đành phải nhận lấy, cảm giác mặt giấy mịn màng lướt qua lòng bàn tay có chút lạ lẫm.
"Tôi có thể hỏi lý do không?"
"Hôm trước cậu đã để lại cho tôi một gói khăn giấy ở đây. Và cả những lời an ủi lúc đó nữa, tôi đều nhớ rõ."
Chuyện nhỏ thôi mà.
Chu Tư Lễ còn tưởng Hứa Gia đã sớm quên mất chuyện này, không ngờ cô lại đặc biệt mua một cuốn sổ để tặng cậu. Cậu có chút ngại ngùng, đưa tay gãi gãi cổ:
"Chỉ là bạn cùng lớp, chuyện nhỏ thôi. Đổi lại là người khác, tôi cũng sẽ làm vậy. Không cần phải tặng quà cho tôi đâu."
Hứa Gia khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ, giọng điệu mang theo chút ẩn ý:
"Nếu không phải là cậu, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tháo gỡ một khúc mắc… một vấn đề mà tôi đã thắc mắc từ rất lâu."
Điều đó quả thực là nhờ có cậu.
Nhờ cậu mà trong đêm hôm ấy, cô mới có thể tiếp tục sống, để rồi trong những ngày sau đó, bất ngờ gặp lại một người đã lâu không gặp nhưng lại vô cùng nhớ nhung.
Người đó, vì theo đuổi tự do và ước mơ, đã không ngần ngại từ bỏ tất cả ở trong nước — tài sản, gia đình, và cả cô — để ra nước ngoài.
Cô từng nghĩ rằng, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ được gặp lại người đó nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!