Chương 6: (Vô Đề)

Dương Nhược Triều nhét quyển sách vẽ mới mua vào ngăn bàn của Hứa Gia, rồi chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn lại. May mắn là sáng nay cậu ta cố ý đến sớm, xung quanh không có nhiều người.

Cậu ta vô thức liếc nhìn về phía tay trái, thấy Chu Tư Lễ ngồi gần nhất đang tập trung vào việc của mình, hoàn toàn không để ý đến bên này.

Cậu ta yên tâm thở phào.

Hôm qua tan học, lần đầu tiên Hứa Gia về sớm như vậy, đi vội đến mức quên cả mang theo quyển sách vẽ. Dù Dương Nhược Triều rất tò mò về quyển sách đó, nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, liếc nhìn một cái rồi tiếp tục làm việc của mình.

Trong lớp chỉ còn lại các bạn trực nhật.

Lương Vân và Trần Hà Ngữ phụ trách lau sàn. Lau xong dãy bàn cuối cùng, hai người tựa vào bàn, rảnh rỗi tán gẫu.

Lương Vân đưa mắt nhìn về phía Dương Nhược Triều đang vùi đầu học bài, chợt lóe lên ý tưởng, liền hỏi Trần Hà Ngữ bên cạnh:

"Ngữ, cậu ngồi trước mặt hai người họ lâu như vậy rồi, bình thường có để ý họ đối xử với nhau thế nào không?"

Trần Hà Ngữ hồi tưởng lại rồi đáp:

"Tớ cũng không chú ý lắm, bình thường họ rất ít nói chuyện."

Lương Vân thất vọng à một tiếng:

"Vậy chắc cậu cũng không biết trong sách vẽ của Hứa Gia có gì rồi?"

"Chuyện này thì tớ không biết thật, cậu hỏi chuyện này làm gì?"

Lương Vân chớp chớp mắt, cười nhẹ:

"Tò mò thôi mà. Cậu không tò mò sao? Biết đâu Hứa Gia định theo con đường nghệ thuật, trong đó toàn là những bức vẽ đẹp."

Trần Hà Ngữ gãi má, nghi hoặc:

"Đã lớp 12 rồi, còn có thể đi theo con đường nghệ thuật sao?"

Đúng lúc này, Dương Nhược Triều chen vào:

"…Tớ biết trong sách vẽ của cậu ấy có gì."

Dù cậu ta chưa từng xem qua, nhưng quyển sách vẽ đó hiện tại đang nằm ngay trong ngăn bàn bên cạnh cậu ta.

Lương Vân kinh ngạc nhìn cậu:

Thật sao?

Đôi mắt trong veo của cô khiến Dương Nhược Triều khẽ chững lại, cảm giác chột dạ tan biến phần nào. Cậu ta lấy hết dũng khí nói:

"Sách vẽ của cậu ấy ở trong ngăn bàn. Nếu cậu muốn xem… bây giờ có thể xem."

Trần Hà Ngữ giữ tay Lương Vân lại, vẻ mặt do dự:

"Như vậy có hơi không tốt lắm đâu."

Lương Vân gạt tay cô ấy ra:

"Chỉ xem một chút thôi, không có gì nghiêm trọng cả."

Ánh mắt kiên định của Lương Vân khiến sự do dự cuối cùng trong lòng Trần Hà Ngữ tan biến. Hai người từ từ tiến đến, đứng bên cạnh chỗ ngồi của Hứa Gia, ra hiệu cho Dương Nhược Triều lấy quyển sách ra.

Dương Nhược Triều không chống đỡ nổi ánh mắt mong chờ của họ, do dự vài giây rồi cũng thò tay vào ngăn bàn của Hứa Gia tìm kiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!