Chương 50: (Vô Đề)

"Cậu rất để ý đến cậu ta?" Hứa Gia nhìn về phía cậu.

Nghe vậy, cậu khẽ gật đầu. Hứa Gia tâm trạng khá tốt, thậm chí còn lên tiếng trấn an:

"Cậu không cần lo đâu. Trước khi tìm được người nào đẹp trai hơn cậu, tôi sẽ không thay thế cậu."

… Nghe còn đáng lo hơn.

Chu Tư Lễ rất hiểu rõ bản thân mình — trên thế giới này, người đẹp trai hơn cậu có rất nhiều. So với những người cùng lứa, thứ giúp cậu được cộng điểm trong mắt các cô gái khác, trong mắt Hứa Gia lại chẳng đáng là bao.

Cậu chỉ có thể dâng lên một trái tim chân thành, vừa mù quáng vừa liều lĩnh mà xoay quanh cô. Nếu may mắn, có lẽ cậu sẽ tìm được con đường đi vào trái tim cô.

Cậu có chút buồn bực: Đừng thay thế tôi.

Không nhận được phản hồi từ cô.

Hứa Gia đẩy chiếc thùng giấy vào góc phòng, nắm lấy tay cậu định kéo cậu đứng dậy. Chu Tư Lễ vẫn ngồi yên trên sàn, không dám đứng lên, ngước đầu lên nhìn cô:

"Cậu định đưa tôi đi đâu?"

Nhận ra sự căng thẳng trong mắt cậu, cô khom người, trêu đùa mà cuộn lấy mái tóc của cậu, kéo nhẹ, x0a nắn, vuốt v3.

"Yên tâm đi, lần này tôi sẽ không để cậu phải rời khỏi đây với cái bụng đói đâu."

Chu Tư Lễ không phân biệt được câu nói của cô là thật hay đùa, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo cô xuống tầng.

Cậu ngồi đối diện Hứa Gia, nhìn người giúp việc lần lượt bưng thức ăn lên, thậm chí có người mang đến bát canh, ân cần múc canh cho họ.

Chu Tư Lễ nhận lấy bát canh, khẽ nói cảm ơn.

Hứa Gia đã bắt đầu ăn, phía xa vẫn còn mấy người giúp việc đứng chờ, cậu không dám nói thêm gì nữa.

Thấy cô đặt đũa xuống, Chu Tư Lễ mới hỏi vấn đề đè nén trong lòng bấy lâu:

"Món lần trước tôi nấu, cậu đã ăn chưa?"

Ăn rồi.

Cậu thấy thế nào?

Tay nghề của cậu quả thực không tệ. Hứa Gia thản nhiên đáp:

Cũng được.

Khóe môi Chu Tư Lễ hơi cong lên, như thể đang tranh thủ từng giây từng phút, tiếp tục truy hỏi:

"Tối mai là đêm giao thừa, cậu định làm gì?"

"Sao cậu hỏi nhiều thế?"

"Cậu không trả lời tin nhắn của tôi nên tôi đành phải hỏi hết luôn bây giờ."

Ngày mai Hứa Gia vốn không có kế hoạch gì. Đêm Giao thừa của cô cũng chẳng khác gì những ngày bình thường.

"Ngày mai chưa có dự định gì."

Hỏi nhiều quá dễ bị ghét, Chu Tư Lễ rất thức thời mà dừng lại, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường:

"Tôi phải đi rồi. Sáng mai tôi sẽ về quê với bố mẹ, nên phải về sớm để thu dọn hành lý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!