Kể từ lần trước bị chính chủ nghe thấy mình nói xấu sau lưng, Dương Nhược Triều tự biết mình có lỗi nên giờ đã chuyển chỗ ngồi cạnh Hứa Gia, ít khi lên tiếng, mỗi ngày chỉ thu mình vào chỗ ngồi để làm bài.
Nhưng thỉnh thoảng, khi liếc thấy người bên cạnh đang nằm gục trên bàn, cậu ta lại không nhịn được mà khẽ cười khẩy một tiếng, rồi đẩy bài tập ra xa một chút.
Lúc này, bài thi được chuyền từ đầu lớp xuống.
Khi đến tay Dương Nhược Triều thì chỉ còn lại hai tờ. Cậu xếp một tờ gọn gàng để lát nữa làm, còn tờ kia thì bỏ vào bìa hồ sơ, đợi lần khác làm lại lần hai.
Dương Nhược Triều không cảm thấy chột dạ, ngược lại còn thấy rất yên tâm. Đưa bài cho học sinh yếu kém chỉ tổ phí giấy, thà để cho mình làm thì có ích hơn nhiều.
Ngồi trước cậu ta là Trần Hà Ngữ, người chơi thân nhất trong lớp với Lương Vân. Lúc này, Lương Vân đang ngồi cạnh cô ấy, nhờ giảng một bài toán.
Thành tích của Lương Vân trong lớp không tệ, nếu không phải vì kém các môn tự nhiên, thứ hạng của cô ấy chắc chắn sẽ cao hơn. Đây cũng là lý do mà giáo viên chủ nhiệm sắp xếp cô ấy ngồi cạnh Chu Tư Lễ.
Lương Vân cau mày, vẻ mặt đầy khó xử:
"Ngữ, mình vẫn chưa hiểu gì cả."
Trần Hà Ngữ cũng không giỏi toán lắm, làm được bài đã là may rồi, bảo giảng bài thì đúng là quá sức.
"Hay là… chúng ta đi hỏi Chu Tư Lễ đi? Tớ cũng chưa nắm vững dạng bài này."
Bài nào thế? Dương Nhược Triều liếc qua, nhận ra đó là đề kiểm tra trên bàn họ.
Lương Vân và Trần Hà Ngữ nhìn nhau hai giây, rồi trả lời:
"Câu điền vào chỗ trống, câu thứ ba."
"Là câu về đạo hàm à?"
Đúng rồi. Lương Vân quay sang, đặt bài lên bàn Dương Nhược Triều,
"Cậu biết làm không? Giảng cho bọn mình được không?"
Dương Nhược Triều rút ra một tờ nháp, có lẽ là lần đầu tiên được người khác nhờ giúp đỡ nên động tác có phần không tự nhiên:
"Tôi chỉ nói một lần thôi đấy."
Ý tưởng của cậu ta rất rõ ràng, viết vài nét lên giấy là đã giải thích xong. Lương Vân nhanh chóng hiểu ra, cô ấy nghiêng đầu, mỉm cười không thành tiếng:
"Không ngờ là có thể giải theo cách này."
Dương Nhược Triều hơi bối rối:
Có gì to tát đâu.
Hứa Gia đã bị tiếng nói của họ làm tỉnh giấc từ lâu. Tiết này là tiết của Lý Hân, người thích vừa giảng vừa viết bài, thỉnh thoảng còn đi xuống quan sát tình hình làm bài của học sinh.
"Bài kiểm tra của tôi đâu?"
Không biết.
Hứa Gia nhìn cậu ta.
Bị ánh nhìn im lặng đó bao trùm, Dương Nhược Triều bắt đầu thấy khó chịu:
"Chắc là cán sự môn phát bài thiếu, lúc đến tay tôi chỉ còn một tờ thôi. Cậu tự lên bục giáo viên mà lấy đi."
Hứa Gia có vẻ chỉ hỏi cho có, hoàn toàn không có ý định đi lên lấy bài. Nghe cậu ta nói vậy, cô không hỏi thêm nữa, chỉ lấy ra một cuốn sách dày trong ngăn bàn, kê lên rồi ngủ tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!