Chương 49: (Vô Đề)

"Hứa Gia, cậu đang làm gì vậy?" Cậu trông đầy lo lắng, nhưng vẫn cố hỏi một câu thừa thãi để mở lời.

Cô không nói gì, chỉ đưa máy quay nhắm thẳng vào tập đề thi trên bàn.

…… Chu Tư Lễ cũng đang ngồi trước bàn học, so sánh như vậy khiến cậu trông có vẻ không tập trung, suy nghĩ lan man, trong đầu chỉ nghĩ đến cậu nam sinh xa lạ đột nhiên xuất hiện kia.

Nghĩ đến chuyện đó, cổ họng cậu khô khốc:

"Tôi có làm phiền cậu không?"

Hứa Gia ừ một tiếng, dứt khoát nói: Cúp máy đi.

"Đợi đã —— tôi muốn hỏi vài câu, đừng cúp vội." Chu Tư Lễ vội vàng lên tiếng.

Hứa Gia chậm rãi thu tay lại, sắc mặt có chút mất kiên nhẫn. Chu Tư Lễ đặt điện thoại lên giá đỡ trước mặt, chỉnh lại góc quay rồi thu tay về, đan tay vào nhau đặt lên bàn, trông như đang chăm chú nghe giảng.

Trên màn hình cuối cùng cũng hiện rõ khuôn mặt cậu, đôi mắt đen tuyền xinh đẹp cụp xuống, trông đầy u sầu.

Nói đi.

Im lặng trong chốc lát, Chu Tư Lễ đưa tay xoa sau gáy, giọng điệu cẩn trọng:

"…Tối nay tôi thấy cậu trên phố, lúc đó cậu đang nói chuyện với ai đó. Người đó… hình như không phải là người trường mình."

Hứa Gia đại khái đã đoán được cậu muốn hỏi gì: Cậu không cần biết.

"Nói cho tôi thì có làm sao đâu."

Đầu bên kia, cậu bỗng cao giọng.

Hứa Gia nhìn chằm chằm vào cậu, vài giây sau ánh mắt cậu lảng đi, dần né tránh ánh nhìn lạnh lùng của cô.

Bạn cũ.

Chỉ là bạn thôi à?

Ừ.

"Nhưng cậu đã cười với cậu ta. Tại sao cậu lại cười với cậu ta?"

Chu Tư Lễ chống tay lên bàn, đột nhiên ghé sát vào màn hình, mang theo chút oán trách.

Người kia chẳng làm gì cả, nhưng lại nhận được nụ cười chân thành của cô. Còn cậu thì phải làm cho cô hài lòng thì may ra mới nhận được một nụ cười, ngoài ra, phần lớn là những nụ cười mang theo ý cợt nhả, chút thích thú.

Dựa vào cái gì chứ?

"Tôi cười với ai là quyền của tôi." Hứa Gia cúi mắt, bắt đầu làm bài.

Ánh mắt Chu Tư Lễ hơi tối lại. Cậu thực sự không có lý do gì để tước đoạt quyền được cười của người khác, chỉ là trong lòng vẫn có chút không cam tâm.

Vài giây sau, cậu tựa trán lên bàn, ánh mắt dao động, nhìn sang chỗ khác:

"Vậy chúng ta… cũng chỉ là bạn thôi sao?"

Cô nhìn cậu, giọng điệu làm tim cậu hẫng một nhịp:

"Chu Tư Lễ, tôi và cậu không thể làm bạn."

Tại sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!