Chương 48: (Vô Đề)

Bên ngoài cửa sổ, không xa lắm, một cậu thiếu niên đang đạp xe chăm chú nhìn về phía này, khuôn mặt đầy kinh ngạc. Ngay sau đó, đầu xe đạp của cậu va vào cột điện, khiến mấy con chim đang đậu trên dây điện giật mình bay đi. Hai người bạn của cậu dừng lại, quay đầu hỏi thăm tình hình.

Cậu đáp lại rằng không sao, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được mà liếc nhìn về phía này. Kính xe được làm từ chất liệu đặc biệt, khiến người bên ngoài khó mà nhìn rõ tình hình bên trong.

"Không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật là ngoài ý muốn."

Hứa Gia thu ánh mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ:

"Tôi nhớ là hồi đó cậu theo ba mình di cư ra nước ngoài mà, sao lại quay về rồi?"

"Đúng vậy, bọn tôi vừa mới quay về hồi tháng trước."

Khóe môi Hạ Minh Trì khẽ nhếch lên. Tuy vẻ ngoài không nổi bật, nhưng khí chất của cậu lại toát ra sự điềm đạm và thanh thoát.

"Ba tôi mấy năm nay vẫn luôn chuẩn bị để mở rộng thị trường trong nước. Một mình ở nước ngoài cũng buồn chán, dù nói là có vài người bạn chơi khá thân, nhưng tôi vẫn cảm thấy ở cạnh gia đình vẫn tốt hơn. Tiện thể cũng muốn xem nơi này có thay đổi gì không."

"Cậu vẫn như trước đây, lúc nào cũng bám lấy ba mình." – Cô khẽ mỉm cười.

Hạ Minh Trì lớn lên trong một gia đình đổ vỡ, từ nhỏ đã sống với ba. Hứa Gia chơi khá thân với cậu từ thời mẫu giáo và tiểu học, hơn nữa bố mẹ hai bên cũng rất hợp tính, nên hai gia đình thường xuyên qua lại. Hồi đó, Hứa Tuấn và Triệu Doanh Liễm vẫn chưa ly hôn, tình cảm mặn nồng.

Mỗi khi có thời gian rảnh, hai nhà lại rủ nhau đi du lịch.

Về sau, công ty của Hạ Lâm – ba của Hạ Minh Trì – phá sản, nhà cửa và xe cộ đều phải đem thế chấp để trả nợ. Gia đình Hạ Minh Trì rơi vào đường cùng, khi đó Hứa Tuấn và Triệu Doanh Liễm đã cho họ tạm trú trong nhà một thời gian.

Sau đó, Hạ Lâm kết hôn với con gái của một gia đình giàu có, rồi đưa Hạ Minh Trì ra nước ngoài.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, cảnh còn người mất. Không ngờ lần gặp lại lại là trên đường phố. Nếu không phải Hạ Minh Trì gọi cô, có lẽ Hứa Gia đã chẳng nhận ra cậu.

Hạ Minh Trì cúi đầu cười khẽ:

"Nhà cậu vẫn ở chỗ cũ chứ? Khi nào rảnh, tôi sẽ qua thăm chú thím. Dạo gần đây tôi còn nhớ đến tài nấu nướng tuyệt vời của thím nữa."

Cô chống cằm, vẻ mặt bình thản:

"Thôi đi, họ chuyển đi nơi khác rồi."

Đi du lịch à?

Ánh đèn đường lướt qua ngoài cửa sổ, ánh sáng lập lòe trong đôi mắt cô. Hứa Gia khẽ đáp một tiếng, không thể hiện cảm xúc gì.

"Chú thím vẫn luôn tình cảm như xưa. Năm đó nhà cậu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Ba tôi còn nói sau khi trở về, nhất định sẽ đến thăm các cậu đầu tiên, thật đáng tiếc."

Để sau hẵng nói.

Xe chậm rãi dừng lại. Hạ Minh Trì nhiệt tình mời cô đi ăn tối, nói rằng đó là khách sạn thuộc sở hữu của công ty gia đình cậu.

Nội thất trong nhà hàng vô cùng sang trọng, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn chùm lộng lẫy hắt xuống. Trên bàn bày biện những bộ dao nĩa và ly rượu tinh xảo. Hạ Minh Trì kéo ghế cho cô, Hứa Gia đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh, xem ra những năm qua gia đình cậu đã sống khá tốt.

Hứa Gia vẫn nhớ rõ, trước đây nhà cậu ta không hề kinh doanh khách sạn.

Thấy sự nghi hoặc trong mắt cô, Hạ Minh Trì chậm rãi giải thích:

"Nhà mẹ kế tôi mở khách sạn."

Ngụ ý là——Hạ Lâm năm đó là ở rể.

Cũng tốt mà.

Hứa Gia đáp qua loa. Trong ấn tượng của cô, Hạ Minh Trì hồi nhỏ tính cách nhút nhát, đến gắp thức ăn cũng không dám vươn tay dài, lúc nào cũng nấp sau lưng Hạ Lâm. Có lẽ là do ảnh hưởng từ môi trường nước ngoài, giờ đây cậu đã trở nên cởi mở, hoạt bát hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!