Cô hơi nghiêng đầu, nói:
"Lớp trưởng chăm học thật đấy."
"Học nhiều không bao giờ là thừa cả."
"Đáng tiếc, tôi không muốn đàn nữa."
Cảm nhận được ánh mắt của cậu đang nhìn mình, ánh mắt ấy đầy vẻ cầu xin, Hứa Gia liền lên tiếng cảnh cáo:
"Chu Tư Lễ, đừng được nước lấn tới."
Chu Tư Lễ ngượng ngùng đáp:
Biết rồi mà.
Đại hội thể thao của trường kéo dài trong hai ngày. Chu Tư Lễ bắt đầu lên kế hoạch trước:
"Ngày mai, chúng ta sẽ làm gì?"
"Bạn cậu đều đang đổ mồ hôi trên sân vận động, còn cậu lại ở đây lãng phí thời gian?"
Hứa Gia vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì, nhưng điều đó không có nghĩa là hai ngày này cô sẽ cùng cậu dính lấy nhau.
Đôi khi, Chu Tư Lễ quá mức quấn quýt khiến cô cảm thấy phiền phức.
"Đâu có lãng phí thời gian."
Chu Tư Lễ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Hơn nữa, tôi đã cổ vũ cho họ từ trước rồi."
Khi Hứa Quân Xương mệt bở hơi tai sau khi chạy xong cự ly 3.000 mét, cậu nằm ngửa ra bãi cỏ, thở hổn hển.
Thấy Trình Dã cầm theo hai chai nước chạy tới, Hứa Quân Xương nhận lấy một chai, hỏi:
"Chu Tư Lễ đâu rồi? Không phải nói sẽ đợi tôi ở vạch đích sao?"
"Không biết, cả ngày chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu. Có khi bận học rồi cũng nên."
"Cậu ta học đến phát điên rồi."
Người khác thì chỉ mong được thư giãn trong đại hội thể thao, vậy mà Chu Tư Lễ lại vùi đầu vào học trong lớp.
Hứa Quân Xương chỉ có thể cảm thán một câu:
"Cậu ta học đến mức này, e là cả đời này tôi cũng chẳng có chủ đề chung với cậu ta mất."
Cậu nghiêng người về phía Trình Dã, muốn xem ảnh mà cậu ta vừa chụp được.
Lớp A1 năm nay đã giành được không ít huy chương trong đại hội thể thao.
Điều khiến người ta bất ngờ nhất là Lương Vân thực sự đã giành được giải nhất cự ly 3.000 mét.
Đây hoàn toàn là nhờ vào sự khổ luyện không ngừng nghỉ suốt mấy tuần qua của cô ấy.
Dù Trần Hà Ngữ chỉ chạy theo để làm nền, nhưng cuối cùng cũng kiên trì chạy đến cùng và… về cuối cùng.
"Lương Vân, cậu thật sự là văn võ song toàn đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!