Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng.
Hai người chìm trong ánh trăng dịu nhẹ, ấm áp. Bóng của họ trên mặt đất liền thành một.
Ngay khi cô đến gần, Chu Tư Lễ đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trên người cô.
Cậu ngừng lại trong thoáng chốc, cúi đầu tựa vào hõm cổ của cô, nhẹ giọng:
"Cậu lại làm chuyện xấu rồi."
Ừ.
Hứa Gia thẳng thắn thừa nhận.
Mái tóc mềm mại của chàng trai khẽ chạm vào cằm cô.
Hơi thở mát lạnh xen lẫn chút hơi nóng bao quanh lấy cô, khiến cô có cảm giác như được một chiếc chăn ấm quấn lấy.
Vẫn không quen với cảm giác này, Hứa Gia đẩy cậu ra:
"Có muốn biết lần này là ai không?"
Từ lúc gặp mặt đến giờ, cô không hề hỏi han gì về vết thương của cậu, Chu Tư Lễ trong lòng đã có câu trả lời.
"Không muốn nhắc đến người đó."
"Lớp trưởng lần này không làm người hùng trừ gian diệt ác à?"
Cô nhướn mày, giễu cợt.
"Tưởng cậu sẽ giống lần trong phòng thay đồ, chất vấn tôi cả buổi chứ. Thật khiến người ta thất vọng."
…
Chu Tư Lễ không muốn nhớ lại chuyện trong phòng thay đồ.
Cậu đáp lại theo một cách khác —
Trong hoàn cảnh này, cậu không thể làm hành động mạnh, chỉ có thể nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt v3 như đang kiểm tra một linh kiện máy móc xem có bị hư hại hay không.
"Có bị thương chỗ nào không?"
Cô xòe hai tay ra, vẻ mặt cưng chiều bệnh nhân:
"Có cần tôi xoay một vòng cho cậu xem không?"
Nếu cậu muốn.
Chu Tư Lễ bị chọc cười, lần này cậu không thèm che giấu nữa.
Cậu tựa người vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn cô, ánh trăng dịu dàng đong đầy trong đôi mắt.
Dưới ánh đèn đường, Hứa Gia có thể nhìn rõ hơn những vết thương trên người cậu — nói là mặt mày sưng tím bầm dập cũng không ngoa.
Những nơi không nhìn thấy chắc chắn còn có những vết bầm nặng hơn.
Cô nhìn cậu, ánh mắt tối sầm:
"Tôi đã cảnh báo cậu rồi, đừng xen vào chuyện của tôi. Sao không nghe?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!