Gặp bạn rồi à? Lưu Tiêu Như quay đầu hỏi.
Chu Tư Lễ kéo cửa xe đóng lại:
Vâng, đi thôi.
Trong lúc Chu Tư Lễ đi gặp bạn cũ, Chu Nguyệt nhàm chán đến mức tự tết tóc của mình, đã tết được bốn, năm bím nhỏ. Phải là bạn bao lâu rồi không gặp mới có thể khiến anh ấy mặc kệ vết thương ở chân mà lao xuống xe đi gặp chứ?
Chu Nguyệt cố nghĩ mãi mà không thể nghĩ ra có người bạn nào trong đời mình đáng để cô làm như vậy.
Lưu Tiêu Như cũng thấy tò mò:
"Tư Lễ, là bạn cấp hai à? Sao mẹ chưa từng nghe con nhắc đến, mẹ đã gặp bao giờ chưa?"
"Chưa đâu, sau này nếu có cơ hội… mẹ sẽ gặp cô ấy thôi."
Quan tâm thì dễ rối trí.
Giờ cậu mới nhận ra, thực ra với tính cách của cô, cô sẽ không dễ dàng chịu thiệt thòi. Chỉ là lúc đó, cậu chẳng kịp nghĩ gì nữa. Nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái, đứng trước một đám con trai, rất khó để giành phần thắng. Cậu không hối hận vì đã quay lại.
Chu Nguyệt bỗng nhớ ra điều gì:
"Anh, có phải là người bạn mà lúc ở chùa Thanh Hồ, anh đã quay lại giữa chừng để gặp không?"
…Ừ, đúng vậy. Không ngờ Chu Nguyệt vẫn nhớ chuyện đó, Chu Tư Lễ cảm thấy hơi ngại, đưa tay gãi má.
Bữa tối.
Cả gia đình vui vẻ quây quần bên bàn ăn. Tối nay, Chu Khánh Thừa không phải làm thêm giờ, sớm đã trở về nhà cùng Lưu Tiêu Như chuẩn bị bữa tối.
Dù Chu Tư Lễ đã từ chối nhiều lần, Chu Nguyệt vẫn kiên quyết giật lấy bát của anh, tự mình đi múc cơm. Khi quay lại, cô bé lớn tiếng nói:
"Nhanh cảm ơn em đi! Không có em thì anh tính sao đây?!"
"Được, cảm ơn em rất nhiều." Cậu cười, nhận lấy bát cơm.
"Không có em, anh không sống nổi."
Lưu Tiêu Như đẩy đ ĩa cá về phía cậu, rồi chỉ vào mấy món ăn khác:
"Người ta nói vitamin A giúp vết thương lành nhanh hơn, ăn nhiều một chút đi. Mẹ còn ninh cả canh xương, cơ thể con cần được bồi bổ rồi, gầy trơ cả xương. Nếu con có dáng người như Quân Xương thì mẹ đã chẳng lo lắng như vậy."
…… Chu Tư Lễ cầm bát, đáp một tiếng vâng.
Dù không hiểu tại sao mọi người luôn cho rằng mình gầy yếu, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Chu Khánh Thừa là người tỉ mỉ, để ý đến từng chi tiết nhỏ. Ông phát hiện ra một điều không bình thường:
"Tư Lễ lên lớp 12 rồi, sao cứ liên tục bị thương thế?"
Tần suất sử dụng hộp thuốc gia đình trong năm nay đặc biệt tăng lên rõ rệt, phòng của cậu cũng không ít lần thoang thoảng mùi thuốc.
…Vậy sao?
Động tác gắp thức ăn của Chu Tư Lễ hơi khựng lại.
"Con không cẩn thận thôi, mọi người đừng lo."
Sau đó, không biết thế nào mà câu chuyện lại chuyển sang chủ đề yêu sớm. Chu Khánh Thừa kể về chuyện một học sinh trong lớp bị thầy giám thị bắt gặp đang yêu đương, phụ huynh của cả hai bên đều bị gọi lên văn phòng, vậy mà hai đứa học sinh kia vẫn nhất quyết không thừa nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!