Chương 40: (Vô Đề)

"Hahaha, tụi nó yếu thật đấy, các cậu cũng thấy rồi chứ? Tôi có dùng nhiều sức đâu mà nó đã ngã rồi, thế mà cũng trách mình à? Đám gầy gò lớp A1 đúng là chẳng ra làm sao."

Lương Viên xoa xoa mũi, nói:

"Thôi đi, nói là chơi cho vui thôi mà, các cậu đánh cái kiểu gì mà ngày càng dữ dằn vậy? Xong việc rồi thì mau đi xin lỗi người ta đi."

Trương Văn Bằng khoanh tay sau đầu, liếc mắt nhìn Vọng Khôn phía trước:

"Tôi xin lỗi làm gì, chẳng phải là ý của anh Vọng à?"

Lương Viên thật sự không biết chuyện này. Cậu ta chỉ biết hôm nay là đi theo bọn họ đánh một trận. Theo thông lệ, biết rõ thực lực hai bên có sự chênh lệch, lớp cậu ta sẽ nương tay một chút, cố không để cách biệt điểm số quá lớn. Bằng không, sau này cả khối sẽ chẳng ai thèm chơi cùng lớp cậu ta nữa.

Lớp A14 cũng không phải ai cũng là dân bóng rổ, còn có mấy bạn học thể dục khác muốn tham gia thi đấu.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận chung kết bắt đầu. Lương Viên đến muộn, chỉ kịp chơi một hiệp. Đang chạy trên sân, cậu phát hiện ra có gì đó không ổn — đồng đội của cậu nhắm thẳng vào số 7 của lớp A1, cứ bóng vào tay cậu ta là họ lập tức cướp bóng, không để cho cậu ta yên.

"Chơi bóng thì bị xước xát chút có gì lạ đâu?"

Vọng Khôn nhếch mép cười đầy ẩn ý, vặn nắp chai nước rồi ngửa cổ uống một ngụm.

"Anh Vọng, cậu ta chọc giận anh lúc nào thế?" Trương Văn Bằng ghé sát lại gần, tò mò không biết giữa hai người này có ân oán gì. Dù sao cậu kia cũng khá có tiếng trong khối.

"Còn lý do gì nữa? Nhìn nó ngứa mắt từ lâu rồi."

Trương Văn Bằng lập tức hùa theo:

"Ha, loại người đó chỉ được cái ra vẻ. Hồi trước khi nó còn trong hội học sinh, đã bắt quả tang tôi vi phạm kỷ luật không ít lần đấy."

Nghĩ đến cảnh cuối cùng trên sân bóng khi nãy, mọi người không hẹn mà cùng bật cười.

Đúng lúc này, có người từ cầu thang đi xuống. Vọng Khôn cảm thấy có điều lạ, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh nhìn của cô gái đó.

Tóc dài ngang vai, đeo kính gọng đen, trông giống kiểu học sinh chỉ biết vùi đầu vào học hành của lớp nào đó.

Trương Văn Bằng bỗng thấy rùng mình, xoa xoa cánh tay rồi vô thức quay đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ bé, mảnh mai kia.

Có người trêu chọc:

"Trương Văn Bằng, chỉ là con gái thôi mà cậu cũng nhìn đến ngẩn người à?"

"Nhìn thì có sao đâu, mà kiểu này cũng hiếm đấy. Không biết nếu hẹn hò thì sẽ thế nào nhỉ?"

Vọng Khôn khẽ cười khẩy:

Nhàm chán.

Cậu nằm trên giường, từ từ mở mắt.

Trần nhà màu trắng kẻ ô vuông như đang xoay tròn. Cậu chớp mắt vài cái, nhận ra đây là phòng y tế của trường.

Giáo viên y tế cầm bông băng đứng bên giường, nhìn bộ đồng phục bị trầy rách của cậu mà cũng thấy đau đầu:

"Em tự làm hay để cô giúp?"

"Cảm ơn cô, em tự làm được." Cậu yếu ớt đáp.

"Được rồi, nếu cần thì cứ gọi cô." Giáo viên giúp cậu kéo rèm lại.

Cậu cảm nhận được trên người mình chắc chắn có không ít vết thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!