Hai người giằng co rất lâu. Đợi đến khi hơi thở của Hứa Gia dần ổn định, cơ thể cũng khôi phục lại, thì đã qua mấy phút.
Cô thở hổn hển:
"Cậu không hiểu tiếng người à? Đã bảo đừng gọi xe cấp cứu rồi."
Chu Tư Lễ thấy vậy, chần chừ nói:
"Cậu tự lo được không?"
Cô như chẳng nghe thấy:
"Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?"
Tôi…
Chu Tư Lễ nhất thời không biết giải thích từ đâu. Dù sao thì lý do thật sự cũng quá hoang đường, nói ra liệu cô có tin không? Hơn nữa, nhầm nhà người ta thành nhà ma, chuyện này đúng là hơi thất lễ.
Ngay giây tiếp theo, cổ họng cậu bị một thứ kim loại lạnh lẽo kề sát.
Nói đi.
Cậu sững sờ:
"…Tôi đi nhầm. Địa chỉ mà bạn gửi cho tôi là ở đây, không ngờ lại là nhà cậu. Nếu không tin, cậu có thể xem điện thoại của tôi."
"Ý cậu là cậu đi nhầm vào phòng tôi?"
Cô cười lạnh. Chu Tư Lễ đoán thứ đang kề lên cổ mình là một con dao nhỏ. Không biết cô lấy nó từ đâu ra, nhưng có thể cảm nhận được lưỡi dao đang ấn sát hơn, khiến cậu thấy hơi đau.
"Tôi ngửi thấy mùi trong phòng cậu, cảm giác không ổn nên mới lên xem."
Ánh mắt cô trầm xuống:
"Vậy nói xem, có gì không ổn?"
Khói.
Thấy cô hơi biến sắc, cậu nhanh chóng đổi giọng:
"Không có gì không ổn cả. Tôi chẳng thấy gì hết."
"Cậu đã động vào đồ của tôi?"
Tôi không có.
Hứa Gia chống một tay xuống bãi cỏ bên cạnh, nhưng không có ý định buông tha cho cậu. Lấy lại bình tĩnh, cô điềm nhiên quan sát cái người nổi tiếng ở trường vì tính cách tốt. Nhưng trong mắt cô, cậu chỉ là kẻ ngốc bẩm sinh mà thôi.
Cậu thực sự nghĩ cô đang đau lòng vì lời của Dương Nhược Triều sao? Bây giờ lại bất ngờ xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của cô.
Chuyện tối nay mà bị bạn học nào biết được thì rất phiền phức, huống hồ người này lại là lớp trưởng gương mẫu. Hứa Gia không muốn vừa quay lại trường đã bị thầy cô gọi lên văn phòng để quan tâm đặc biệt và hướng dẫn tâm lý.
Con dao Thụy Sĩ cầm tay trong tay cô xoay nhẹ một góc. Mặt dao lạnh buốt áp lên phần xương quai xanh, Chu Tư Lễ căng thẳng siết chặt đám cỏ bên cạnh. Đầu ngọn cỏ cứa vào lòng bàn tay cậu, đau buốt như có kim châm.
Cảm giác ấy lan từ lòng bàn tay ra khắp người.
Cậu bối rối, sợ cô chỉ cần xoay nhẹ cổ tay là sẽ như đầu bếp cắt cổ gà – nhanh gọn, chính xác.
Giọng nói của cô lạnh lẽo như lưỡi dao kề trên cổ cậu. Cô cúi người, giọng nhẹ nhưng sắc bén:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!