Chương 39: (Vô Đề)

"Tùy thôi, bọn mình cố gắng hết sức là được." Trọng tài thổi còi, kết thúc trận đấu hôm nay. Chu Tư Lễ cầm áo khoác đồng phục lên, dù đã thắng trận nhưng giọng điệu nghe vẫn uể oải:

"Tôi quên lấy cặp sách rồi, về lớp một chuyến đã. Mấy cậu đừng đợi."

Cậu đã ủ rũ suốt một tuần nay, Hứa Quân Xương đoán hợp lý rằng chuyện này chắc chắn liên quan đến cô em gái hàng xóm. Chuyện tình cảm thì ai mà đoán được, là anh em thì điều duy nhất cậu ấy có thể làm là thỉnh thoảng hỏi thăm, quan tâm, còn những lúc khác tốt nhất là nên im lặng.

Trình Dã từ sân đấu chạy xuống, thấy trên ghế dài chỉ còn Hứa Quân Xương ngồi đó liền hỏi:

"Cậu ấy đâu rồi? Đi sớm vậy?"

"Con lớn rồi thì không giữ lại được." Hứa Quân Xương vỗ vai cậu ta, cảm thán nói.

Hành lang tòa nhà dạy học im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. Chu Tư Lễ rẽ qua góc hành lang, trong lớp chỉ còn lại một người. Cô vừa đeo cặp sách lên vai, bước về phía cửa.

Chu Tư Lễ cố gắng bình tĩnh nhìn xuống sàn, định cứ thế lặng lẽ đi qua.

Khi hai người sắp lướt qua nhau, một cánh tay bất ngờ đưa ra chặn ngang trước mặt, chống lên tường, chặn đường của Hứa Gia. Chiếc băng cổ tay màu đen ở ngay trước mắt, Hứa Gia nhìn dòng chữ tiếng Anh trên đó, ngẩn người trong chốc lát.

Chu Tư Lễ vô thức làm ra hành động này, nhưng trong đầu vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì.

Lúc này, từ xa vang lên tiếng động — là bạn cùng lớp đang quay lại. Hứa Gia thản nhiên nhìn cậu, Chu Tư Lễ thu lại cảm giác ngứa ngáy và hụt hẫng trong lòng, cúi đầu, bất đắc dĩ thả tay xuống.

Phải diễn tả tâm trạng của cậu những ngày qua thế nào đây — giống như một chú chó nhỏ bồn chồn cần được chủ nhân dỗ dành và vuốt v3 đúng lúc.

Chỉ tiếc là từ cái đêm hôm đó, hai người gần như không nói chuyện với nhau.

Lẽ nào vòng tay hôm đó khiến cô cảm thấy phản cảm?

Sự bực bội trong lòng Chu Tư Lễ vơi bớt đôi chút. Cậu biết, dù có quay lại bao nhiêu lần, thì tối hôm đó cậu vẫn sẽ chọn đưa tay ra ôm lấy cô.

Khi đó, cảm giác ấy chính là —

Nhiệt độ của hai người hoàn toàn khác biệt, Hứa Gia nhỏ bé như vậy, ôm trong lòng lại ngoài ý muốn mà rất… dễ chịu. Dù lúc ấy cô có rút ra một con dao nhỏ và đâm cậu cũng đáng — chỉ là một vết cắn thôi, có là gì chứ.

Chính vì thân thể hai người dán chặt vào nhau, nên mới có được khoảnh khắc cùng chung nhịp tim. Nghe được tiếng tim cô đập khe khẽ, cậu mới biết cô có trái tim.

Mà chỉ cần có trái tim, tức là vẫn có thể sưởi ấm.

Chu Tư Lễ hoàn hồn, nhận ra mình đang hồi tưởng thì gương mặt đã nóng bừng.

Nếm thử một lần rồi không thể ngừng thèm khát. Cái ôm ngắn ngủi đó chỉ càng khiến cậu khát khao thứ gì đó — nhưng rốt cuộc là thứ gì, cậu lại không nói rõ được.

Cậu cần Hứa Gia nói cho cậu biết.

Chắc chắn cô biết câu trả lời.

Và chỉ có cô biết.

Dạo này, các thành viên đội bóng rổ lớp A1 có phong độ rất tốt, mấy trận đầu đều chơi rất suôn sẻ. Các bạn cùng lớp đều cảm thấy năm nay có hy vọng lớn để giành vị trí nhì hoặc ba.

Năm ngoái, lớp dừng bước ở bán kết, khiến mọi người tiếc nuối rất lâu.

Năm nay thế cục rất khả quan, hơn nữa trong cuộc sống khô khan, chán chường của năm cuối cấp, cuối cùng cũng có một chút điều mới mẻ để khuấy động không khí. Suốt mấy ngày liền, các bạn trong lớp bàn luận sôi nổi về chủ đề này trong giờ ra chơi.

Ngay cả Lý Hân cũng nhắc đến trong giờ sinh hoạt lớp:

"Chúng ta không tranh giành với mấy người trong đội tuyển trường. Nếu lần này lớp chúng ta có thể giành được giải, thì cô sẽ mời cả lớp uống trà sữa."

Một cốc trà sữa thật ra không quan trọng lắm, điều đáng quý là được cô chủ nhiệm bỏ tiền mời khách. Mọi người nhất loạt vỗ tay hưởng ứng. Hứa Quân Xương là người phản ứng mạnh nhất:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!