Chương 38: (Vô Đề)

"Lương Vân, cậu chưa nộp bài tập."

Giờ ra chơi, tổ trưởng gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu cho cô ta.

Chờ chút.

Lương Vân mở cặp ra, bất ngờ tìm thấy một cuốn tạp chí thể thao rõ ràng không phải của mình. Cô ta đặt tạm cuốn tạp chí lên bàn, rút bài kiểm tra đưa cho tổ trưởng.

Cầm cuốn tạp chí trong tay, Lương Vân đi dọc theo hành lang từ đầu này đến đầu kia. Cô dừng lại trước cửa lớp A14, kiễng chân nhìn vào bên trong.

"Bạn học, cậu tìm ai?"

Lương Viên chống tay lên thành cửa bên cạnh cô ta, cúi người xuống nhìn theo hướng cô ta đang tìm kiếm. Đây là lớp thể thao, cậu nào cũng cao lớn vạm vỡ. Mà cậu ta cũng không phải ngoại lệ.

Dù Lương Vân cao đến 1m74, nhưng đứng cạnh cậu ta, dáng người vẫn kém hơn một khoảng lớn.

Lương Vân có chút giật mình, lùi lại một bước, lấy lại vẻ nghiêm túc.

Vọng Khôn đâu?

Cậu tìm cậu ta à?

Lương Viên đứng thẳng dậy, tay đút vào túi quần, đánh giá cô ta vài giây. Rất nhanh, cậu nhận ra đây là cô gái mà Vọng Khôn hay nhắc đến bên miệng.

"Cậu ta đang bị Lão Vương mắng trong văn phòng đấy."

Lão Vương là giáo viên chủ nhiệm của lớp A14.

Lương Vân cau mày, đưa cuốn tạp chí cho cậu ta.

"Có thể giúp tôi trả cái này cho cậu ấy không? Tôi không có thời gian đợi, tôi về lớp trước."

Lương Viên nhìn ra phía sau cô ta, huýt sáo một tiếng.

"Có lẽ giờ không cần nữa, cậu ta đến rồi kìa."

Khách quý đây mà.

Có người từ phía sau tiến đến, khoác vai, cả người dựa lên người cô ta.

Lương Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc, đúng là kiểu khiến người ta ngứa tay muốn đánh. Cô ta lập tức hất tay cậu ta ra, đập cuốn tạp chí vào ngực cậu ta.

"Nói lần cuối, tôi rất bận, không có thời gian ngày nào cũng đi tìm cậu. Lần sau còn dám nhét đồ vào cặp tôi, tôi sẽ vứt hết."

Lương Vân và Vọng Khôn sống gần nhà nhau, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Cuối tuần này, cậu ta lại như thường lệ đến nhà cô ta chơi. Vọng Khôn vốn là người hay quên, lúc nào cũng để lại vài thứ trong phòng cô ta.

Ban đầu, cô ta còn tưởng cậu ta vô ý bỏ quên, lần nào cũng đem trả. Nhưng về sau, cô ta phát hiện cậu ta làm vậy là có chủ ý — chỉ để cô ta phải tìm đến cậu ta.

Biết rồi.

Vọng Khôn lười biếng đáp, cuộn cuốn tạp chí lại nhét vào túi áo.

"Tối nay về cùng nhau không? Tôi rất nhớ đồ ăn mẹ cậu nấu."

Tự cậu về đi.

"Lại ra sân tập chạy 3000 mét à?"

Vọng Khôn híp mắt, ánh mắt lướt qua cô ta một vòng từ trên xuống dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!