Căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.
Từ sau khi cô nói xong, không ai lên tiếng thêm nữa. Cậu đứng yên lặng ở đó, ngực phập phồng nhẹ, hơi thở không ổn định.
Câm rồi à?
Cô nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng.
"Hay là… những lời cậu vừa nói, chỉ là đang lừa tôi?"
"Hứa Gia, trong mắt cậu… tôi rốt cuộc là gì?"
Với cô, cậu chỉ là một món đồ chơi để giết thời gian khi rảnh rỗi thôi sao? Vậy nên, cô chưa từng để t@m đến cảm xúc của cậu.
Cô không trả lời.
Nhưng cậu đã biết đáp án.
Giữa hai người thật ra chẳng có mối liên hệ nào đặc biệt. Lời giải thích duy nhất là việc làm tổn thương cậu khiến cô cảm thấy thỏa mãn, như thể đó là cách duy nhất để xoa dịu trái tim đang tổn thương của cô. Dù sự thật này đã rõ ràng từ lâu, nhưng cậu vẫn luôn cố tránh nghĩ đến nó.
Bởi vì một khi nghĩ sâu hơn, cậu sẽ không thể nào chấp nhận được.
Cậu cúi đầu, ánh mắt dần trầm xuống, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Chỉ có như vậy… thì cậu mới nguôi giận đúng không?"
Đúng.
Lời của cô luôn thẳng thắn, lạnh lùng như những mũi dao cắm sâu vào tim cậu.
Im lặng kéo dài thật lâu, cậu cuối cùng cũng có động tác.
Đôi tay cậu run rẩy.
Chiếc áo sơ mi cài cúc ngọc trai, bề mặt lấp lánh như ánh sáng của ngọc trai thật. Từng động tác tháo cúc của cậu chậm rãi như đang chiếu lại bằng camera quay chậm. Bởi vì dùng lực quá mạnh, mu bàn tay cậu nổi lên những đường gân xanh mờ nhạt.
Theo từng cử động của cậu, dưới ánh sáng khác nhau, chiếc cúc ngọc trai phản chiếu những tia sáng mờ ảo. Cổ áo mở ra, để lộ làn da trắng mịn nơi xương quai xanh. Ánh mắt của Hứa Gia vẫn lạnh lùng nhìn cậu, không hề có chút dao động.
Tựa như… chẳng liên quan gì đến cô.
Ngay sau đó, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, từng giọt một, chạm thẳng vào nền nhà.
"Chu Tư Lễ, nước mắt của cậu rẻ mạt lắm."
Lời nói của cô sắc lạnh và vô tình.
Nhưng nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi, từng giọt theo đường nét gương mặt chảy xuống, làm ướt đẫm vạt áo. Nước mắt tuôn trào mãnh liệt hơn.
Hứa Gia cúi mắt, nhìn hoa văn trên sàn nhà bị những giọt nước mắt thấm ướt, loang ra thành một mảng mờ nhòe.
Đúng vậy.
Cậu cười nhẹ, giọng khàn khàn.
Trước khi gặp cô, cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể khóc nhiều như vậy. Nghĩ vậy, tay cậu lần đến chiếc cúc thứ ba. Từ đầu đến cuối, cậu luôn cúi đầu, ép mình chỉ nhìn xuống nền nhà dưới chân.
Chỉ có bàn tay run rẩy và từng giọt nước mắt là phản bội lại cảm xúc của cậu.
Nỗi xấu hổ và nỗi đau không thể nói thành lời, giống như hạt giống được gieo vào làn da của cậu, tưới bằng nước mắt của cậu mà lớn lên, kìm chặt lấy mọi hành động của cậu. Hóa ra, cậu đã vô thức nhượng bộ nhiều đến mức này. Hóa ra, việc cởi một chiếc cúc áo lại không hề đơn giản như cậu vẫn nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!