Chương 36: (Vô Đề)

Chu Tư Lễ theo cô vào trong nhà. Cậu thay giày xong, ôm bó hoa trong tay, không nhịn được mà hỏi:

"Chúng ta ở nhà cậu… làm gì?"

Hứa Gia ném cho cậu một chiếc bình hoa trống. Cậu lập tức hiểu ý, cầm lấy bình hoa, tìm một chỗ rửa sạch rồi cắm hoa vào trong, sau đó xin cô một chiếc kéo.

Hứa Gia tựa lưng vào ghế sô

-pha, nhìn cậu đứng trước cửa phòng vệ sinh, hơi cúi người xuống, hàng mi dài rủ bóng nhàn nhạt. Cậu cẩn thận cắt tỉa những cành lá thừa.

Tốn một lúc lâu, Chu Tư Lễ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng vệ sinh. Cậu nhìn quanh một vòng, như đang tìm chỗ thích hợp để đặt, cuối cùng đặt bình hoa lên bàn trà trong phòng khách, ngay bên cạnh chỗ Hứa Gia ngồi.

Ghế sô

-pha hơi lún xuống một chỗ, cậu ngồi xuống đầu bên kia của ghế. Tâm trạng mỗi lần ngồi ở đây đều khác nhau, lần này lại có phần tĩnh lặng và bình yên.

Đột nhiên có cảm giác không lành, Chu Tư Lễ quay đầu lại, liền thấy Hứa Gia đang nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cậu, ánh mắt thâm trầm.

Chu Tư Lễ giật mình, cúi xuống che mắt cá chân của mình lại:

"Hứa Gia, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Không có gì.

Hứa Gia điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại. Chu Tư Lễ tiến lại gần, kéo nhẹ ống tay áo cô:

"Đừng nói cậu lại muốn ngủ, bỏ tôi ở đây một mình đấy chứ?"

Nghĩ đến lần trước cậu đã bực bội như thế nào, Hứa Gia khẽ rủ mi, chậm rãi lên tiếng:

"Chẳng phải cậu cũng không thích nơi này sao?"

"Cậu không nói chuyện, tôi sẽ rất chán."

Ở nhà cô, cậu đã từng trải qua cảm giác ấy — nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài từ từ lặn xuống, bóng tối đặc quánh lan tràn, những cái bóng quái dị kéo dài trong căn phòng u ám. Chu Tư Lễ phải mò mẫm một lúc mới tìm được công tắc đèn.

Không gian xa lạ và trống trải, mọi âm thanh cậu phát ra đều không có hồi đáp.

Cậu chống tay lên sô

-pha, nghiêng đầu nhìn cô. Chiếc áo sơ mi nhăn nheo được khung xương của chàng trai căng ra, ngón tay dài còn đọng lại chút nước trong veo.

Đôi mắt cậu phản chiếu ánh nắng nhạt nhòa của buổi chiều.

"Hứa Gia, tôi muốn hiểu cậu."

Lặng im một lúc lâu, người đang nằm trên ghế sô

-pha mới lên tiếng:

Hỏi đi.

Chu Tư Lễ suy nghĩ một lát rồi hỏi:

"Cậu hứng thú với điều gì nhất?"

Không có gì.

"Cậu sợ nhất điều gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!