Chương 35: (Vô Đề)

Đừng để ba tìm thấy.

Ba đã biến thành một người kẹo bông, khuôn mặt có thể méo mó, biến dạng. Ông ta sẽ xuất hiện trong khu vườn, sẽ vẫy tay với cô trong chiếc gương vào lúc nửa đêm, sẽ hỏi cô trong mơ xCậu có muốn cùng nhau đi du lịch hay không. Dù hai người có dáng vẻ tương tự, nhưng đó không phải là ba thực sự.

Trong thế giới tối tăm bỗng xuất hiện một khe sáng hẹp, giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ thấm vào từ bên ngoài.

"Cháu trốn trong này làm gì, bắt cô phải tìm nửa ngày trời!"

Hứa Hạnh cúi người, đứng trước chiếc tủ, kéo cô bé ra ngoài.

Ga giường trắng, trần nhà trắng, rèm cửa trắng.

Cô rơi vào một vòng xoáy thuần sắc khác.

Bên cạnh vang lên tiếng máy móc vận hành, ai đó đeo cho cô một chiếc vòng tay, cố định cô vào giường. Một ống tiêm lạnh buốt c ắm vào làn da, dung dịch lạ chảy dọc theo tĩnh mạch đi tới một nơi nào đó trong cơ thể.

Dường như đã mất đi cảm giác với cơn đau, cô không hề cau mày, chỉ ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.

"Việc mất người thân đã để lại cho cô bé chấn thương tâm lý nghiêm trọng, dẫn đến cảm giác sợ hãi và lo âu kéo dài. Thêm vào đó, việc không được an ủi kịp thời đã khiến cô bé mắc chứng rối loạn tâm thần nặng, thường xuyên xuất hiện ảo giác. Chúng tôi đề nghị giữ lại để điều trị."

Việc này kéo dài suốt hai năm.

Phòng bệnh bên cạnh có một người phụ nữ trẻ, từng coi cô là con gái của mình. Mỗi khi cô đi ngang qua cửa phòng, bà ta sẽ kéo cô vào, trói cô lại, rồi kiên nhẫn, không ngừng chải tóc cho cô.

Ở hành lang, thỉnh thoảng cô sẽ gặp một người đàn ông trung niên xa lạ, ông ta sẽ xông đến bóp cổ cô, tự xưng là chúa tể của nơi này, nói rằng cô phải dâng tặng món quà quý giá nhất của mình. Nhưng cô chẳng có gì cả — ngoài một mạng sống.

Còn có một cậu bé, mỗi đêm đều tìm cách bỏ trốn, thường xuyên khiến cô giật mình tỉnh giấc giữa cơn mơ. Nếu cậu ta thất bại, cậu sẽ ôm một quyển sách cổ tích, kiên trì đọc cho đến khi mặt trời mọc.

Ở nơi này, cô đã để lại rất nhiều ký ức đẹp.

Vào ngày xuất viện, cô còn tặng cho những người đó từng món quà chia tay khác nhau.

Trong một căn phòng làm việc rộng rãi, đơn giản và lạnh lẽo, cô ngồi trên chiếc ghế sofa, trên bàn trước mặt là một ly nước. Có người ngồi xuống đối diện, hỏi cô mấy câu.

Sau đó, Hứa Hạnh vội vã đến, trao đổi với bác sĩ.

"Cô có thể đưa con bé xuất viện rồi. Để con bé ở đây mãi cũng không phải là cách. Trẻ con vẫn nên đi học. Cô cũng đừng lúc nào cũng bận rộn với công việc kinh doanh xuyên quốc gia của mình, hãy dành chút tâm tư cho nó."

"Nói thì dễ, tôi nào có thời gian để nuôi nó? Nếu cậu chịu nuôi giúp tôi thì tôi cảm kích vô cùng. Nói thật đấy, cậu có muốn cân nhắc không? Tôi sẽ chu cấp cho cậu mỗi tháng."

"Cô nói thế nghe được à? Thôi thôi thôi, cô đi ra đi."

Hai người cãi nhau, hạ thấp giọng, nói qua nói lại.

Hứa Hạnh bước ra khỏi phòng, nhìn thấy cô vẫn đang dựa vào ghế sofa ngủ, liền thở phào nhẹ nhõm:

"Đừng ngủ nữa, đi thôi."

Hứa Gia mở mắt, hoàn toàn tỉnh táo.

Hai năm không gặp, họ nhìn nhau qua một khoảng không vô hình.

Bộ quần áo rộng thùng thình không vừa vặn khoác lên người cô, làn da nhợt nhạt như mắc bệnh, khuôn mặt hơi ngẩng lên toát ra vẻ u ám như cành cây khô trong ngày đông.

Hứa Hạnh liếc nhìn cô, quay sang chất vấn Lưu Tĩnh An xCậu bệnh viện này có phải ngược đãi bệnh nhân, không cho ăn uống hay không, rồi dọa sẽ kiện bệnh viện vô lương tâm này.

Lưu Tĩnh An lập tức đuổi bà ta ra ngoài:

"Căng tin của chúng tôi cơm nước đầy đủ! Bà cô vô lương tâm mà còn dám ăn vạ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!