… Cô ấy lại đang mời cậu đến nhà mình sao?
Chu Tư Lễ không dám hỏi, cũng không tiện mở lời. Cậu tìm thấy quả bóng đá thời trung học ở góc phòng, dùng hai tay ấn thử, phát hiện nó vẫn còn căng.
Nửa tiếng sau, Hứa Gia nhận được video của cậu.
Chỉ cần nhìn qua ảnh bìa cũng thấy rõ, cậu đã đặc biệt thay một bộ quần áo khác. Khung cảnh phía sau trông giống như phòng của cậu, trên giá sách bày đầy khung ảnh và sách, đèn bàn cạnh giường tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Chu Tư Lễ:
Không cần đợi đến ngày mai.
"Cô chủ, đến giờ ăn rồi."
Có người gọi cô từ phòng ăn. Hứa Gia liếc mắt nhìn, rồi tiện tay quăng điện thoại lên ghế sofa. So với video, cô thích gặp trực tiếp Chu Tư Lễ hơn, như vậy mới thú vị.
Chu Tư Lễ: Sao cậu lại đến đó đột ngột vậy?
Chu Tư Lễ: Lúc đó lẽ ra nên gọi tôi một tiếng.
Chu Tư Lễ: Cậu xem video chưa?
Chu Tư Lễ: Đã lâu lắm rồi tôi không đá bóng, không còn thuần thục như trước nữa.
Chu Tư Lễ: Cậu có ở đó không?
— Nhưng không một tin nhắn nào trong số đó được hồi đáp.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng lan tỏa. Cậu ngồi trước bàn học, chống tay lên trán, vài giây sau, bực bội vò đầu khiến một lọn tóc bên tai dựng ngược lên.
Cô ấy luôn như vậy — mở đầu rồi lại chẳng chịu tiếp tục, để cậu một mình sốt ruột chờ đợi.
Hôm sau, khi trở lại trường, vừa bước qua cổng, Chu Tư Lễ đã nghe thấy tiếng bàn tán từ dãy ghế phía trước về chuyện Lương Vân đăng ký thi 3000 mét sáng nay. Vấn đề đã khiến cậu băn khoăn suốt tuần trước giờ đã có lời giải.
"Tham gia 3000 mét này có lợi ích gì à? Trước có Chu Tư Lễ, sau có Lương Vân, tôi cũng muốn đăng ký quá." Vài bạn học kéo nhau đến tìm Trần Đào để xem sổ tay đại hội thể thao, nhưng sau khi phát hiện phần thưởng chỉ là vài tấm huy chương, thì ngay lập tức mất hết hứng thú.
Lớp trưởng đăng ký thi ba nghìn mét thì còn dễ hiểu, nhưng Lương Vân vốn không giỏi thể thao — thì tham gia để làm gì?
Chu Tư Lễ trong thoáng chốc đã hiểu rõ ngọn nguồn của chuyện này — điểm giao nhau giữa Lương Vân và Hứa Gia chính là cuốn sổ vẽ kia.
Cậu quay về chỗ ngồi của mình, khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng cũng có người ngồi xuống bên cạnh.
Đồng thời, gần chỗ cậu cũng có vài người lần lượt đặt cặp sách xuống, hầu như vừa ngồi vào đã bắt đầu bàn tán.
"Cậu nói xem, có phải Lương Vân tham gia 3000 mét là vì Chu Tư Lễ không? Nếu không thì cô ấy tham gia để làm gì chứ?"
"Có cần phải làm thế không? 3000 mét đâu phải chỉ chạy một chút là xong, nếu là tôi thì chẳng những đổ mồ hôi mà chắc còn đổ máu nữa ấy."
"Vậy chỉ có thể nói là vì tình yê—"
Lời còn chưa dứt, bàn của người đó đã bị gõ hai cái. Ngước mắt lên, không biết từ lúc nào Chu Tư Lễ đã đứng cạnh bàn, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng cảnh cáo: Đừng nói linh tinh.
Hai người lập tức gật đầu, im bặt không dám nói tiếp.
Quay lại chỗ ngồi, Chu Tư Lễ nghiêng đầu liếc nhìn cô, người kia thì gục đầu trên bàn, ra vẻ chẳng quan tâm. Cậu nhìn chằm chằm vào sau đầu cô vài giây, hé môi định từ bỏ, thì cô bất ngờ đổi tư thế, hai người liền chạm mắt nhau.
Chu Tư Lễ hơi căng thẳng, lên tiếng hỏi:
"Hứa Gia, hôm qua sao cậu lại đến đó?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!