Ánh nắng xuyên qua lớp kính, chiếu lên nền gạch lạnh lẽo. Vài y tá đẩy xe nhỏ từ trong thang máy đi ra, đến trước cánh cửa cách ly kiên cố, quẹt thẻ phát ra âm thanh cạch một tiếng.
Sau khi sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, các y tá lấy miếng bông tẩm cồn chà đi chà lại trên da bệnh nhân, rồi từ từ tiêm dung dịch thuốc vào.
"Đeo găng tay vào, kiểm tra xem có dấu vết tự làm hại bản thân không."
"Không có, tuần này khá ngoan đấy."
"Đi thôi, sang phòng tiếp theo."
Trong phòng làm việc của bác sĩ trên tầng cao, Lưu Tĩnh An chăm chú nhìn màn hình máy tính, gõ bàn phím với tốc độ cực nhanh. Vài phút sau, máy in tự động bắt đầu khởi động.
Cô sắp xếp, đóng tập tài liệu lại rồi đưa cho Hứa Hạnh:
"Đây là báo cáo kết quả đánh giá mới nhất của cô ấy. Tôi đã kê vài loại thuốc ngủ, đừng quên bảo cô ấy uống."
Hứa Hạnh lật xem mấy trang, ngẩng đầu hỏi:
"Nó nói trí nhớ bị rối loạn, nhiều chuyện trước đây đều không thể nhớ ra. Đó là phản ứng bình thường sao?"
"Chuyện từ nhiều năm trước, cô còn mong cô ấy nhớ được bao nhiêu? Nếu nhớ ra thì mới gọi là không bình thường đấy." Lưu Tĩnh An ngồi xuống, ghế xoay khẽ quay một vòng.
"Lúc đó tình huống nguy cấp, không còn cách nào khác ngoài cho cô ấy làm liệu pháp sốc điện. Mất phương hướng, suy giảm trí nhớ đều là tác dụng phụ khá thường gặp."
Thấy bạn cũ chìm trong suy tư, Lưu Tĩnh An nhìn cô ấy hai giây rồi hỏi:
"Chẳng lẽ cô còn hy vọng lấy được manh mối về chuyện anh cô gặp chuyện năm đó từ cô ấy? Đã lâu thế rồi, e là cô phải thất vọng đấy."
"Tôi không thể chỉ đơn giản là quan tâm nó sao?"
Hứa Hạnh đứng dậy.
"Trông cậy vào việc nó nhớ ra hết mọi chuyện, chẳng thà đến chùa Thanh Hồ mà cầu nguyện."
"Biết cô ngoài cứng trong mềm mà."
Lưu Tĩnh An cười, đứng dậy tiễn người ra cửa.
"Câu này nghe thật khó chịu, đừng có nói nữa."
"Yên tâm đi, tình trạng của cô ấy gần đây có cải thiện, ít nhất theo như báo cáo kiểm tra là vậy."
Hứa Hạnh bước ra khỏi phòng, tựa người vào chiếc ghế sofa bọc da, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đừng ngủ nữa, đi thôi."
Cửa thang máy khép lại, phản chiếu bóng hai người.
"Cháu đã nói rồi, không cần phải đến nơi này." Hứa Gia nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng.
"Bệnh nhân lúc nào cũng thích nói mình không bị bệnh."
Thang máy cuối cùng cũng đến tầng một. Hứa Hạnh bước ra trước, đôi giày cao gót nện xuống sàn vang lên nhịp đều đặn.
Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, thấy Hứa Gia đang rẽ về phía ngược lại, bà ta gọi:
"Hứa Gia, không về nhà mà định đi đâu?"
Chỉ thấy cô vẫn bước đi không ngừng, chẳng hề có ý định đáp lại. Hứa Hạnh cũng chẳng làm gì được, công ty còn cả đống việc đang chờ xử lý, bà ta để lại một vệ sĩ rồi tự lên xe rời đi trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!