Chương 30: (Vô Đề)

Ủy viên thể thao Trần Đào cầm tờ đơn đăng ký trở về chỗ ngồi, sắc mặt có chút u sầu. Theo lẽ thường, các hạng mục thi đấu nam là những mục đăng ký kín chỗ nhanh nhất, nhưng các hạng mục nữ thì luôn để trống khá nhiều, năm nay cũng không ngoại lệ.

Ban thể thao của khối có quy định số lượng hạng mục mà mỗi lớp phải đăng ký. Nếu không đáp ứng được yêu cầu thì đừng mong tham gia đại hội thể thao. Hiện tại chỉ còn thiếu một hạng mục nữa — Trần Đào đưa mắt nhìn vào cột 4×100, vẫn còn thiếu vận động viên cho chặng cuối cùng.

Cậu vừa đi hỏi gần như toàn bộ các nữ sinh trong lớp, nhưng đều bị từ chối. Họ nói là bị trùng lịch với các hạng mục khác.

"Hay là đi hỏi Hứa Gia đi?"

Lương Vân ngồi ở bàn trước bỗng nhiên quay đầu lại, đề nghị.

Nghe cô ta nhắc đến, Trần Đào mới nhớ ra trong lớp đúng là có người này. Dáng người nhỏ bé, ít nói, lúc nào cũng đơn độc.

"Cô ấy á? Cô ấy có ý định tham gia không?"

Thịnh Nhược nghe thấy bọn họ trò chuyện, cũng tò mò thò đầu qua, búng tay lên tờ đăng ký:

"Ai quan tâm cô ấy có muốn hay không, hai năm qua cô ấy chưa từng đóng góp gì cho các hoạt động của lớp. Chạy một trăm mét thôi mà, đâu có bắt cô ấy đạt giải. Đủ số lượng là được rồi."

Trần Đào cảm thấy cậu ta nói cũng có lý, bèn quay đầu hỏi Lương Vân:

Cậu thấy sao?

Nghe tiếng, Lương Vân lúc này mới hoàn hồn, chậm rãi đáp:

"… Cứ để cô ấy thử xem cũng được."

Nói xong, cô ta lại chậm rãi quay đi.

Mấy xấp bài thi được phát từ phía trên xuống. Lương Vân cầm bút trong tay, nhưng tâm trí thì để tận đâu đâu. Trong đầu cô ta vẫn quanh quẩn hình ảnh vô tình bắt gặp lúc nãy — bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối, trò chuyện vui vẻ.

Dù là Chu Tư Lễ đang nói, Hứa Gia thì chế giễu, nhưng cô ta chưa từng thấy Chu Tư Lễ lộ ra vẻ mặt như vậy. Trông cậu có vẻ… rất thích cô ấy.

Tại sao?

🌧️🌧️🌧️

Tan học, Lương Vân từ văn phòng bước ra. Khi đi qua hành lang, cô ta nhìn thấy Chu Tư Lễ đang đứng ở đầu hành lang trò chuyện với bạn bè. Cậu dựa lưng vào lan can, lúm đồng tiền trên má nở ra thành một nụ cười nhẹ, trông rất sống động.

Lương Vân chậm bước lại, giữ ý không muốn làm phiền, chỉ muốn đứng yên đó lặng lẽ quan sát. Đúng lúc này, có người từ cửa trước bước ra.

Gió thổi tung mái tóc lòa xòa trước trán của Hứa Gia, đôi mắt đen hờ hững lướt qua. Lương Vân vội cụp mắt xuống, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.

Ánh mắt ấy chỉ duy trì trong một giây ngắn ngủi.

Nhưng một giây đó cũng đủ để khiến Lương Vân thấy bối rối, có lẽ là vì lần trước cô ta vô tình làm bẩn quyển vẽ của Hứa Gia nên trong lòng có chút chột dạ.

Dù vậy, nghĩ đến đại hội thể thao, Lương Vân vẫn gọi cô lại, cúi đầu, nhẹ giọng nói:

"Hứa Gia, mình có chuyện muốn nói với cậu, về đại hội thể thao…"

Hứa Gia thậm chí chẳng buồn ngước mắt, trực tiếp bỏ đi.

Bị phớt lờ hoàn toàn, Lương Vân sững sờ đứng đó. Dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Hứa Gia khiến người khác khó mà lại gần được.

Tại sao?

Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu cô ta rất lâu. Cô ta không tài nào hiểu được rốt cuộc hai người bọn họ đã dính dáng với nhau từ khi nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!