Sau giờ tan học, Chu Tư Lễ bị Trình Dã kéo đi chơi bóng rổ, còn có cả Hứa Quân Xương. Ba người thay phiên cầm bóng, hai người còn lại phòng thủ. Hôm nay Trình Dã chơi đặc biệt dữ dội, như thể muốn phát ti3t hết cảm xúc qua từng giọt mồ hôi.
Hứa Quân Xương là người đầu tiên kiệt sức, ngồi phịch xuống băng ghế dài, nhìn Trình Dã vẫn đang dẫn bóng trên sân, bực tức chửi:
"Trình Dã, cậu bị làm sao thế? Nếu bị chơi xỏ thì đi tìm Sơ Ninh tính sổ, đừng có lôi bọn tôi ra chơi bóng mà phát ti3t!"
Cậu ta xoay xoay cánh tay nhức mỏi. Lực ném bóng của Trình Dã hôm nay mạnh đến mức khiến cậu ta cảm giác như mình sắp bị đập nát.
Chu Tư Lễ ngồi cạnh cậu ta, vừa lau mồ hôi bằng khăn vừa hỏi:
Xảy ra chuyện gì à?
"Nhìn thấy người trong lòng đi về cùng người khác mấy ngày liền, phát điên vì ghen tuông đấy."
Sơ Ninh là bạn cùng lớp hồi cấp hai của họ, sau khi lên cấp ba thì chuyển sang lớp bên cạnh. Quan hệ của hai người bắt đầu trở nên vi diệu từ năm lớp 11. Đến một ngày, Trình Dã xác định được lòng mình, mà Sơ Ninh cũng có ý với cậu ta.
Hai người cứ qua lại như vậy, chỉ còn thiếu một bước xác nhận quan hệ mà thôi.
Chu Tư Lễ ngạc nhiên:
Chỉ vậy thôi?
Chỉ là đi về cùng người khác mà đã khiến Trình Dã xáo động đến mức này. Trong ấn tượng của Chu Tư Lễ, Trình Dã không phải kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối.
"Tôi cũng chẳng hiểu nổi cậu ta, không dám xác nhận quan hệ, suốt ngày lo được lo mất, không biết đang dằn vặt cái gì nữa."
Nhìn thấy Trình Dã cầm bóng đi xuống sân, uống nước, Hứa Quân Xương không nhịn được bèn châm chọc:
"Đại tình thánh, tâm trạng bây giờ tốt hơn chưa?"
Trình Dã ném quả bóng sang, ngồi xuống băng ghế, lấy điện thoại ra, không biết vừa nhìn thấy tin nhắn của ai, tốc độ gõ phím nhanh đến kinh ngạc, trả lời rất dứt khoát.
"Tôi đi trước đây, cô ấy đang đợi ở cổng trường."
"Giờ đâu phải mùa hè, rõ ràng là mùa xuân, nếu không thì làm sao bạn học Trình Dã của chúng ta lại mặt mày rạng rỡ thế chứ?"
Trình Dã cười lạnh:
"Chó độc thân thì câm miệng đi."
Hứa Quân Xương khó chịu:
"Cậu với cô ấy thành rồi à? Không phải, Chu Tư Lễ còn đang ế kìa, sao lại chửi tôi?"
"Tư Lễ mà so với cậu á?" Trình Dã liếc cậu ta một cái, cười nhạt:
"Số thư tình cậu ấy nhận được có khi cân nặng bằng cân của cậu đấy."
Chưa bao giờ cãi thắng được Trình Dã, Hứa Quân Xương bất mãn liếc cậu ta một cái, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Tình yêu là thuốc độc, kiểu như Trình Dã, cơ bản là không có thuốc chữa nữa rồi."
"Lớp trưởng, cậu còn nhỏ, ngàn vạn lần đừng dính vào tình yêu đấy."
Chu Tư Lễ suýt nữa thì sặc nước, đẩy Hứa Quân Xương ra, cười:
Cậu có bệnh à?
Hứa Quân Xương bỗng nhớ ra gì đó, đập đùi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!