Bỗng nhiên, một tia chớp xé ngang bầu trời.
Ánh sáng chói lòa trong khoảnh khắc chiếu rọi khắp phòng học.
Cậu chớp mắt, hàng mi khẽ run rẩy, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt, men theo gò má mà chảy xuống. Vệt nước mắt ấy rõ ràng đến mức Hứa Gia nhìn thấy không sót một chi tiết nào.
Ngay cả Chu Tư Lễ cũng ngây người trong vài giây, bối rối không biết phải làm gì. Cậu lập tức quay đầu, cúi thấp, dùng tay áo lau nước mắt một cách điên cuồng, miệng bắt đầu nói năng lộn xộn:
"Thời tiết thật kỳ lạ, tự nhiên lại mưa to… Tôi có hơi lo lắng…"
Còn chưa nói hết câu, một bàn tay chạm vào mặt cậu, ép cậu quay đầu lại.
Hứa Gia đứng bên cạnh, để nhìn cậu rõ hơn, cô cố ý cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu. Cô nhấn từng chữ, cố tình lặp lại lời cậu, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc:
"Thời tiết thật kỳ lạ, tự nhiên lại mưa to… rồi mưa rơi vào trong mắt cậu luôn à?"
Đôi mắt cậu đỏ hoe, đồng tử đen láy phủ một lớp nước mờ nhạt, phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Hứa Gia giữ lấy gáy cậu, ngón tay cái miết mạnh qua khóe mắt, lực không nhẹ khiến đuôi mắt cậu ửng đỏ hơn.
Cô dường như rất hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, cười nhẹ:
Thật đáng thương.
Nghe xong câu này, Chu Tư Lễ khẽ ngửa đầu, theo phản xạ né tránh ánh mắt cô, không muốn để cô thấy bộ dạng này của mình.
"Chu Tư Lễ, cậu khóc cái gì vậy? Chẳng lẽ chỉ vì thấy mưa to mà trốn vào đây khóc?" Ánh mắt cô sâu thẳm.
Chu Tư Lễ nhất thời không biết nên thuận theo lý do cô đưa ra, hay nói thật với cô. Thuận theo thì trông cậu giống kẻ yếu đuối; nhưng nếu nói thật, chắc chắn sẽ nhận về một câu
"không liên quan đến cậu", thậm chí có khi còn bị cô giễu cợt thêm. Nghĩ một hồi, cậu chọn cách im lặng.
Có lẽ vì thời tiết quá tệ, Hứa Gia lại tỏ ra kiên nhẫn một cách hiếm có. Ngược lại, cô còn tỏ ra thích thú, lấy khăn giấy từ trong túi ra, rồi túm lấy tóc cậu, kéo cậu lại gần.
Dù là trói Chu Tư Lễ lại, hay lau nước mắt cho cậu, đều là những điều hiếm khi cô làm cho người khác. Cô không cho phép con búp bê của mình bị bẩn, càng không cho phép nước mắt s1nh lý làm bẩn đôi mắt cậu. Nếu có bị bẩn, cũng phải là do cô gây ra.
Cả ngôi trường đều bị bao trùm trong màn mưa trắng xóa. Một số học sinh ở các lớp khác quên mang ô, nên ở lại lớp làm bài. Nhưng trong lớp của họ, cửa đóng kín, ngay cả đèn cũng không bật. Phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng cười nói từ lớp bên cạnh.
Cô cẩn thận, tỉ mỉ lau sạch viền mắt cậu. Cậu ngồi trên ghế, ngửa đầu mặc cho cô thao tác, một tay chống lên mép bàn, những ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ siết lại vì căng thẳng. Thế giới của hai người như được bao bọc trong tiếng mưa rơi.
Đột nhiên, cô nói:
"Tôi cũng ghét những ngày mưa bão."
Đây là lần đầu tiên cô bày tỏ sở thích hay sự chán ghét của mình với cậu. Chu Tư Lễ khựng lại, lần này cậu đã khôn hơn, chỉ hỏi:
"Tôi có thể hỏi lý do không?"
Không thể. Hứa Gia cụp mắt, ánh nhìn dần trở nên mơ màng, tay cô vô thức siết chặt hơn, khiến cậu không thể mở mắt ra được. Chu Tư Lễ cố sức hé một bên mắt, định nói
"Hứa Gia, thôi đi, mắt tôi đau", nhưng khi vừa nhấc tay lên thì đã bị cô giữ chặt.
Ngón tay Hứa Gia lướt nhẹ qua vết hằn trên cổ tay cậu:
Vẫn còn đau à?
Dù rằng không trói quá chặt, nhưng để tự mình thoát ra cũng phải tốn không ít sức.
Sự quan tâm đột ngột ấy khiến Chu Tư Lễ bối rối, má cậu nóng lên:
… Không đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!