Chương 28: (Vô Đề)

Mặc dù Chu Tư Lễ dẫn đầu tuyệt đối về lý thuyết trong các khóa học ở trường, nhưng trong những lĩnh vực khác, cậu ta đúng là một sa mạc văn hóa.

Hiểu biết của cậu về chuyện tình d*c chỉ giới hạn trong một lần trước đây, khi có một bạn học vô tình gửi nhầm cho cậu một tệp tài liệu có tiêu đề là

"Tài liệu ôn thi cuối kỳ môn Toán."

Cậu đã tải về, và vì tò mò, cậu đã xem hết từ đầu đến cuối.

Sau khi xem xong, cậu chỉ hiểu được quá trình sinh sản của hai người diễn ra như thế nào, còn về mấy thứ kiểu như tà môn tả đạo hay các kiểu play tăng hứng thú thì hoàn toàn mù tịt —— nói cách khác, cậu đang ở giai đoạn hoàn toàn chưa khai phá.

Trong phòng dụng cụ chật hẹp và ngột ngạt, các thiết bị thể thao chất đống thành đống lớn ở góc phòng, không khí phảng phất mùi ẩm mốc và bụi bặm.

Hứa Gia lùi lại vài bước, bắt đầu đánh giá tác phẩm của mình —— cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh, vẫn còn chút non nớt. Ánh nắng buổi chiều từ cửa sổ phía sau cậu chiếu vào, rọi lên mái tóc và bờ vai cậu.

Cậu ngồi dựa vào lưng ghế, một tay vắt ra phía sau lưng ghế, hai chân đặt hờ hững, ngước đầu lên nhìn cô. Dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Chết tiệt, trước khi làm đúng ra nên xem qua hướng dẫn mới phải.

Hứa Gia rất không hài lòng với kết quả hôm nay.

Cô cầm trong tay sợi dây thừng thô, nhưng thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nút thắt thô kệch và lỏng lẻo, chỉ có đôi tay cậu bị quấn qua vài vòng, trông chẳng khác nào một con cua bị trói lại trong chợ hải sản.

Chu Tư Lễ không hề cảm thấy đau, cậu nhìn cô, nghiêm túc bày tỏ sự nghi ngờ từ tận đáy lòng:

"Hứa Gia, tôi không thấy thế này có chút mỹ cảm nào cả."

Giây tiếp theo, cô thả dây thừng xuống, cầm lấy cuộn băng dính bên cạnh, từ tốn xé ra, hờ hững nói:

Cậu nói nhiều quá.

"Đừng có bịt miệng tôi ."

Chu Tư Lễ quay đầu đi, môi mấp máy:

"…Tôi muốn nói chuyện với cậu."

Đây là một yêu cầu rất mới mẻ, mới mẻ như tấm bùa hộ thân trước đó. Hứa Gia hồ nghi nhìn về phía cậu. Cậu lảng tránh ánh mắt của cô, con ngươi loay hoay trốn chạy giữa trần nhà và sàn nhà, nhưng nhất quyết không nhìn cô.

Chỉ là sự trốn tránh này không kéo dài lâu.

Khi cậu thấy cô cầm lấy sợi dây thừng, ngồi xổm xuống trước mặt mình, chuẩn bị buộc chặt chân cậu vào chân ghế, cậu lập tức trượt chân ra phía sau. Tiếng ghế cọ mạnh vào sàn nhà vang lên chói tai, khiến Hứa Gia không vui mà cau mày.

Chu Tư Lễ kẹp hai chân vào nhau, người nghiêng về một bên, mặt đỏ bừng:

"…Không được, cái này thật sự không được."

Làm sao cậu có thể chấp nhận tư thế dạng ch@n trước mặt cô gái mà cậu thầm thích suốt cả tiết học cơ chứ?!

"Không được cái gì? Cuối tuần cậu đã hứa với tôi thế nào?"

Hứa Gia vốn dĩ đã bực bội sẵn, nghe thấy mấy câu không được của cậu, hứng thú lập tức tụt sạch. Cô vứt đồ trong tay xuống, ngồi phịch xuống tấm đệm:

"Vậy thì lần này cậu nợ tôi ."

Chu Tư Lễ không hiểu tại sao mình rõ ràng là đến để nhận quà đáp lễ, thế nào mà cuối cùng lại thành ra nợ cô một lần. Nhưng giờ thoát khỏi cảnh này, cậu cũng nhẹ cả người.

Cậu nhớ đến lần trước khi đến nhà cô, đã nhìn thấy trong phòng vẽ ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!