Hứa Gia thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện đi theo con đường núi đó. Việc vất vả mà chẳng được lợi lộc gì như thế vốn không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
Bây giờ nghĩ lại, Hứa Hạnh rõ ràng đã dự liệu trước rằng cô sẽ bỏ trốn, nên trước khi đi đã thu giữ điện thoại của cô. May mà hôm nay Hứa Hạnh chỉ mang theo vài vệ sĩ. Chùa Thanh Hồ lớn như vậy, cô chỉ cần ngụy trang một chút, trà trộn vào dòng du khách khi nãy là đã may mắn đến được cổng núi.
Hiện giờ cô không có lấy một xu, cũng chẳng có thiết bị liên lạc, về lý mà nói thì căn bản không thể nào từ chùa Thanh Hồ trốn về được phố Liễu Nhứ. Nhưng bây giờ, tình thế đã khác rồi.
Cô nắm lấy cằm cậu, xoay qua xoay lại, chăm chú quan sát nét mặt cậu trong chốc lát. Hiếm khi thấy cậu ngoan ngoãn như thế, cứ để mặc cô làm gì thì làm.
Cậu cười gì thế?
"Muốn cười thì cười thôi, có cần lý do gì sao?"
Tâm trạng của Hứa Gia rất tốt, khóe môi cong lên:
"Không muốn nghe câu hỏi."
"… Bản tính thích cười."
Chuyện này thì đúng là thật.
Hứa Gia cũng hơi ngạc nhiên, không biết cậu ỗng dưng nghĩ thông được chuyện gì mà lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Cô thả cằm cậu ra, bước xuống bậc thang:
"Dẫn tôi đi khỏi đây."
Chu Tư Lễ ngẩng đầu nhìn cô lâu quá nên cổ đau nhức, cậu xoay cổ một chút, có vẻ ngạc nhiên:
"Thật sự có người muốn bắt cậu về à?"
Cậu còn tưởng đây cũng chỉ là một trong những chiêu trò lừa cậu của cô thôi.
Hứa Gia không trả lời, tiếp tục bước xuống dưới. Chu Tư Lễ bước theo sát bên cô. Gió núi về đêm lành lạnh, cô đi trước, bóng lưng đơn bạc mỏng manh. Bản năng khiến Chu Tư Lễ cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai cô.
Hơi ấm từ áo cậu khiến người vốn quen với nhiệt độ mát lạnh như cô cảm thấy khó chịu. Hứa Gia liếc nhìn cậu, nhíu mày. Chu Tư Lễ gãi gãi mặt, hơi ngượng ngùng:
"Không phải cậu nói có người muốn bắt cậu sao? Không cần ngụy trang một chút à?"
Hứa Gia tháo áo khoác trên vai, vứt thẳng xuống đất:
"Người đầy mồ hôi, cút."
…
Chu Tư Lễ đứng ngẩn ra, sau đó cúi xuống nhặt áo khoác, phủi sạch bụi đất trên đó, ánh mắt thoáng qua chút tối tăm. Vài giây sau, cậu cầm áo đưa lên mũi ngửi — rõ ràng chẳng có mùi gì cả, chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng của nước giặt ở nhà.
Chỉ vài giây trôi qua, Hứa Gia đã đi xa.
Chu Tư Lễ cúi đầu, lại lặng lẽ bước theo cô.
Hai người, một trước một sau, đi trên con dốc dài dằng dặc, bóng dáng du khách lác đác, hàng cây đứng yên lặng.
Giọng nói của cô vang lên rõ ràng trong không khí tĩnh mịch:
"Chu Tư Lễ, đừng làm những chuyện thừa thãi."
… Biết rồi.
May mà Chu Tư Lễ có thói quen mang theo tiền mặt mỗi khi ra ngoài, phòng khi cần dùng đến. Sau khi xuống núi, Hứa Gia chẳng chút khách sáo mà lấy toàn bộ tiền của cậu, rồi thành công bắt xe về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!