Chương 26: (Vô Đề)

Hứa Hạnh không ngờ khi đẩy cửa ra, lại nhìn thấy cảnh tượng trơ trẽn đến vậy——

Ánh sáng trong phòng mờ mờ. Thiếu niên quay lưng về phía cửa, lưng hơi khom xuống, đầu hơi cúi thấp, mái tóc đen rối bời. Cậu không chỉ ép người kia vào góc phòng, mà còn đan chặt mười ngón tay với người ta, ghì chặt vào tường.

Tư thế đó trông giống như đang hôn nhau.

Hứa Hạnh nheo mắt, muốn nhìn rõ cô gái trong lòng cậu ta, nhưng tầm nhìn lại bị bờ vai cậu ta che mất.

"…Xin lỗi, bọn tôi sẽ ra ngay."

Cậu thiếu niên hơi nghiêng mặt, tai đỏ lên một cách bất thường.

Hứa Hạnh khẽ hừ lạnh, hoàn toàn chắc chắn người đó không ở đây. Kẻ như nó, vốn dĩ sẽ không chịu thân cận với ai, càng không thể nào có người yêu được.

Đúng là đôi tình nhân nhỏ, chỗ nào cũng có thể là nơi đ ộng tình.

Bà ta dời ánh mắt, khóe môi cong lên đầy khinh miệt:

Đồi phong bại tục.

Cánh cửa cuối cùng cũng khép lại. Bóng tối lại bao trùm căn phòng. Người luôn được người khác khen ngợi không ngớt, nay lần đầu tiên trong đời lại bị mắng là đồi phong bại tục chậm rãi quay đầu lại.

Khoảng cách giữa hai người chỉ vài mét.

Cậu có thể cảm nhận được đầu mũi cô chạm vào ngực mình. Yết hầu cậu khẽ chuyển động, không rõ bản thân đang hồi hộp vì con dao sắc lạnh đang kề trước tim, hay là vì người đang ở trong lòng mình.

Hứa Gia lắng nghe tiếng bước chân của Hứa Hạnh dần rời xa, ước chừng khoảng cách của bà ta. Vài phút sau, cô thu ánh mắt, ngước lên, đối diện với chiếc cổ áo hơi xộc xệch do cô kéo ra khi nãy.

Đường cong cổ mượt mà của cậu lộ ra xương quai xanh, làn da trắng mịn thấp thoáng những đường gân xanh, bên dưới đang chảy dòng máu nóng bỏng. Một loại nóng bỏng hoàn toàn khác với cô.

Hứa Gia có chút khó chịu với nhiệt độ này, bực bội đẩy cậu ra.

Chu Tư Lễ còn chưa kịp phản ứng, đang mơ màng suy nghĩ thì đã bị cô đẩy ngã xuống đất. Cậu ngồi bệt trên sàn, chống tay xuống, ngơ ngác nhìn Hứa Gia đã đứng dậy. Cô bước đến bên cửa sổ, như thể đang lắng nghe tiếng bước chân của Hứa Hạnh.

Dùng xong liền vứt bỏ.

Bà ta là ai?

Chu Tư Lễ có vẻ đã quen với điều này, đứng dậy, chỉnh lại cổ áo.

Hứa Gia ngắn gọn đáp:

Một kẻ thiểu năng.

Cô không muốn nói, Chu Tư Lễ cũng chẳng ép được. Cậu bước đến cạnh cửa, nhìn cô:

"Lần này tôi đi được rồi chứ?"

Biết nghe lời rồi đấy.

Ánh mắt sâu thẳm, khó dò của Hứa Gia chậm rãi lướt qua người cậu. Chu Tư Lễ cảm nhận rõ ràng ánh mắt đó như hóa thành hàng trăm con bọ chét, nhảy lên người cậu, cảm giác ngứa ngáy len lỏi trong từng thớ thịt.

Cậu không tự nhiên nghiêng người, bắt đầu co ngón tay, đầu ngón tay ấn vào lòng bàn tay. Phải một lúc sau mới nghe cô nhàn nhạt đáp:

Ừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!