Chương 25: (Vô Đề)

Trong chính điện Phật đường dành riêng cho khách quý cấp cao tại Chùa Thanh Hồ, do ánh sáng ngoài trời thay đổi, tia sáng chiếu lên pho tượng Phật dát vàng dần trượt xuống. Màn rèm mỏng lay động, phủ xuống nửa bên chân mày và mắt của pho tượng, che đi vẻ từ bi vốn có.

Trước mặt, làn khói xanh từ lư hương chậm rãi cuộn lên, tàn hương cũng từ từ rơi xuống.

Bà đã quỳ lạy ở đây suốt cả ngày, nhắm mắt, tay lần từng hạt chuỗi Phật, hoàn toàn không có ý định rời đi.

Một lúc lâu sau, bà dừng động tác trong tay, cất giọng:

"Đã bao nhiêu năm kể từ khi A Tuấn gặp chuyện rồi?"

Người đứng phía sau — Hứa Hạnh — vốn đang lười biếng cúi lưng xoa bóp đầu gối của mình. Nghe thấy câu hỏi này, lập tức nghiêm mặt, đứng thẳng người, cúi đầu đáp:

Đã tám năm rồi.

"Tám năm… tám năm rồi…"

Cố Tình đột nhiên mở bừng mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, bàn tay vô thức siết chặt chuỗi Phật trong tay. Cuối cùng, sợi dây bị đứt, những hạt Phật châu rơi tung tóe khắp nơi, lăn tròn trên mặt đất.

"Nó chỉ sống được 43 năm, vậy mà 8 năm phải nằm trên giường bệnh, 18 năm không được về nhà! Ta là một người mẹ, cuối cùng chỉ có thể ở bên nó 20 năm mà thôi. A Hạnh, con nói xem, ta có phải là một người mẹ thất bại hay không?"

Mắt Cố Tình đỏ hoe, đầu ngón tay không ngừng run rẩy. Phong thái tao nhã thường ngày hoàn toàn sụp đổ. Đôi đầu gối quỳ suốt cả ngày đã đau đến mức tê dại. Cuối cùng, vì kiệt sức, bà ngã sang một bên.

Hứa Hạnh lập tức chạy tới đỡ lấy bà.

Cố Tình dựa vào vai bà ta, ánh mắt rối loạn, đỏ ngầu. Sự phẫn hận đè nén bao năm qua thoát ra khỏi kẽ răng:

"A Tuấn từ nhỏ đến lớn luôn đối đãi với người khác chân thành, chưa từng kết oán với ai. Vậy mà một nhà vật lý giỏi giang như nó, sao lại phải chịu kết cục bị hủy hoại toàn thân, thậm chí nằm liệt giường trở thành người thực vật?

Kẻ hạ độc còn chưa tìm ra, ta làm sao có thể sống yên ổn, làm sao có mặt mũi mà đi gặp nó dưới suối vàng?"

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trái tim bà như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức khó thở.

Bà nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên nụ cười thơ ngây của Hứa Tuấn khi còn nhỏ. Từ lúc bập bẹ tập nói, rồi chập chững tập đi, cho đến khi trưởng thành, trở thành một thanh niên xuất chúng — có thể nói từ điểm khởi đầu của cuộc đời nó, bà chưa từng bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.

Năm 17 tuổi, A Tuấn nói rằng muốn có một chiếc kính viễn vọng. Cố Tình lập tức vung tay, cho người chuẩn bị ngay một chiếc kính thiên văn có cấu hình cao nhất.

Hôm đó, khi từ đài thiên văn trở về, ánh mắt cậu sáng ngời, tràn đầy tự tin, nói với bà rằng sau này muốn trở thành một nhà vật lý, nghiên cứu hình dạng của vạn vật, quỹ đạo của các hành tinh, và đường đi của các hạt.

Bà mỉm cười đáp:

"Dù thế nào đi nữa, mẹ cũng ủng hộ con." Nhưng thực ra, bà không để t@m đến lời cậu nói.

Năm 20 tuổi, Hứa Tranh Vinh muốn cậu học cách xử lý công việc kinh doanh của công ty để chuẩn bị tiếp quản vị trí Giám đốc điều hành trong tương lai. Cậu đã cãi nhau một trận lớn với họ, bảo họ đừng trói buộc cuộc sống của cậu. Hứa Tranh Vinh lập tức tát cậu một cái.

Đó là lần đầu tiên cậu bị đánh. Cố Tình chỉ có thể đứng bên cạnh, che mặt rơi nước mắt, cuối cùng chọn đứng về phía chồng, khuyên cậu nghe theo sự sắp đặt của gia đình.

Năm 25 tuổi, Cố Tình nghe tin cậu lén kết hôn bên ngoài. Bà cho người điều tra về thân thế của cô gái kia và phát hiện cô ta xuất thân không rõ ràng, hoàn toàn không xứng làm con dâu nhà họ Hứa. Bà đã bí mật liên lạc với người phụ nữ đó, dùng quyền thế và tiền bạc ép cô ta chủ động đề nghị ly hôn.

Chuyện này đến tai A Tuấn, từ đó cậu cắt đứt quan hệ với gia đình.

Lần cuối cùng nghe tin về cậu là vào một đêm mưa bão. Bà nhận được một cuộc điện thoại, trong điện thoại là tiếng khóc của một cô bé:

"Xin hãy cứu bố cháu… cầu xin bà hãy cứu bố cháu!"

Sắc mặt Cố Tình lập tức tái nhợt.

Tiếng sấm vang dội không ngớt, trong phòng bệnh, tiếng khóc của cô bé vang lên không ngừng. Bà đứng ngây người bên giường bệnh — làm sao bà có thể chấp nhận được người nằm trên giường kia, với làn da và máu thịt như bị nấu chảy, đến nỗi ngũ quan méo mó không thể nhận ra, lại chính là con trai mình?!

Bác sĩ bước tới, giải thích về tình trạng của cậu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!