Chương 24: (Vô Đề)

Trình Dã đã chia tay.

Biết được tin này là ở hành lang trước cửa lớp, Hứa Quân Xương trừng to mắt, không thể tin nổi mà nhìn cậu ấy:

"Chẳng phải tuần trước hai người còn đăng ảnh tình cảm như keo sơn trên vòng bạn bè sao? Sao tự nhiên lại chia tay rồi? Ai là người đề nghị chia tay?"

Trình Dã khẽ nhếch khóe môi, giọng nói lạnh đi:

Cô ấy.

Hứa Quân Xương gãi đầu, vô cùng khó hiểu:

"Tại sao chia tay chứ?"

"Cô ấy nói tôi suốt ngày không lo làm ăn, không có chí tiến thủ, ở bên tôi chẳng nhìn thấy tương lai gì cả." Trình Dã tựa người lên lan can, sắc mặt tối tăm khó đoán.

"Thế thì cô ấy nói cũng không sai mà."

Gân xanh trên trán Trình Dã giật giật:

"Hứa Quân Xương, cậu tin không? Tôi đánh chết cậu đấy!"

"Vừa không có chí tiến thủ, lại còn dễ nổi nóng, Sơ Ninh cuối cùng cũng có một quyết định sáng suốt."

Vừa dứt lời, Trình Dã hít sâu một hơi, đưa tay định túm lấy cổ Hứa Quân Xương. Trông cậu ta thực sự sắp diễn một màn đẫm máu ngay hành lang, Hứa Quân Xương vừa giãy giụa vừa lùi về phía sau mấy bước:

"Trình Dã, cậu định làm thật à? Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, chẳng trách Sơ Ninh lại chia tay cậu. Tính khí của cậu so với thanh mai trúc mã của cô ấy, thật sự kém xa đấy!"

Trình Dã thành công khiến cậu ta hét lên một tiếng thảm thiết. Hứa Quân Xương chịu không nổi, liền định kéo Chu Tư Lễ vào làm bia đỡ đạn. Cậu ta quay đầu lại thì thấy vị cứu tinh của mình giờ đây lại đang cúi đầu, lặng lẽ nhìn xuống sàn tầng một, bộ dạng như mất hồn.

Hứa Quân Xương sững lại — Chu Tư Lễ cũng chia tay rồi ư? Không đúng, cậu ta còn chưa có người yêu thì làm gì có chuyện chia tay?

Chính lúc cậu ta đang bận suy nghĩ thì Trình Dã đã xông tới túm lấy cổ cậu ta.

Mặc dù lực không mạnh nhưng Hứa Quân Xương vẫn kêu la thảm thiết, vừa lôi tay Trình Dã khỏi cổ vừa híp mắt, bắt đầu diễn:

"Chu… Chu Tư Lễ… mau giúp tôi… khụ khụ… Tên điên này thật sự muốn đẩy tôi xuống lầu đấy, tôi sắp chết rồi!"

Trình Dã ghì cậu ta xuống sát lan can, khóe môi cong lên, lạnh giọng:

Vậy thì xuống đi.

"Cậu còn thích cô ấy không?"

Người nãy giờ im lặng cuối cùng cũng mở miệng. Cậu ta quay lại, tựa vào lan can. Như thể vừa kết thúc suy nghĩ của mình.

Nghe câu hỏi này, Trình Dã tự nhiên buông tay, cũng dựa vào lan can, dường như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn. Cậu ta cúi đầu, tự giễu:

Tất nhiên.

"Vậy tiếp theo cậu định làm gì?"

Trình Dã xoa mặt, giọng thấp dần:

"… Tôi cũng không biết."

Hứa Quân Xương vừa xoa cổ vừa nói một câu nghiêm túc:

"Thế thì cậu cứ thay đổi đi. Cô ấy không thích cậu không có chí tiến thủ, vậy thì cậu chăm chỉ lên, cố gắng một chút là được mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!