Buổi chiều muộn, ánh nắng xế tà, gió thu thổi qua từng cơn, cuốn theo những chiếc lá ngân hạnh vàng úa rơi rụng khỏi cành cây. Lá khô xào xạc như những cánh bướm bay lượn, có chiếc rơi lên mái che của cửa hàng nhỏ, có chiếc rơi vào khoảng sáng lấp lánh dưới tia nắng.
Vài nữ sinh tụ tập trước cửa hàng nhỏ, liên tục nhón chân ngó vào bên trong.
"Người kia là ai vậy? Trước đây có xuất hiện trong trường không? Sao tớ không nhớ trong trường mình có cậu con trai nào đẹp trai thế này nhỉ?"
"Anh ấy từng lên sân khấu phát biểu đại diện cho học sinh khi chúng ta mới vào lớp 10. Giờ anh ấy học lớp 12/1. Ảnh của anh ấy còn treo trên bảng vinh danh ở cổng trường đấy. Anh ra vào trường hàng ngày mà không để ý à?"
"Ngoài đời anh ấy còn đẹp hơn trong ảnh… Ai dám đi xin WeChat của anh ấy không?"
Ba cô gái nhìn nhau, vài giây sau bật cười khúc khích:
"Nhát như cáy, tớ không dám đâu. Thôi, lo học hành cho tốt đi!"
Vừa cười đùa vừa đẩy nhau chạy đi.
Tay ôm ba chai nước, Hứa Quân Xương ngẩng đầu, quét ánh mắt qua dãy kệ nước ngọt, dùng ngón trỏ lướt qua từng cái tên trên vỏ chai, miệng lẩm bẩm:
"Trình Dã đúng là phiền phức. Biết thế đã không giúp cậu ta mua nước rồi. Còn đòi gì mà… Sprite vị chanh… soda chanh ma ảo… Cậu ta tưởng mình là hoàng tử chắc? Chảnh thế cơ à?"
Tìm mãi không thấy, Hứa Quân Xương đành lấy một chai sữa bổ sung canxi Wahaha AD, coi như cho Trình Dã bồi bổ canxi vậy. Cuối cùng, cậu lấy thêm một lon cola cho Chu Tư Lễ rồi đem ra quầy thanh toán.
Người thu ngân là một bác lớn tuổi, nhanh nhẹn quét mã từng món đồ.
Trong lúc đó, Hứa Quân Xương nhìn quanh, nhân cơ hội này bước sang khu vực bán sách. Quả nhiên, Chu Tư Lễ đang ở đó.
Khi một người đặc biệt nổi bật, ngay cả ánh nắng cũng như biến thành ánh đèn sân khấu.
Dáng người cao ráo đứng thẳng, một tay lật sách, một tay đút vào túi áo khoác xám. Yên tĩnh như tiếng gió khẽ lướt qua.
"Chu Tư Lễ, đừng xem nữa, mau lại thanh toán đi. Tiết thể dục đầu tiên chiều nay, chúng ta còn phải tranh sân nữa đấy."
Hứa Quân Xương vẫy tay, lạnh lùng phá vỡ khung cảnh yên tĩnh đó.
Đến ngay.
Chu Tư Lễ khép sách lại, đặt lại lên giá, đi đến quầy thanh toán, rồi nhận túi đồ từ tay cô thu ngân.
"Nặng không? Có cần tôi xách bớt cho không?"
Hứa Quân Xương hỏi, thấy Chu Tư Lễ lập tức từ chối, bèn vỗ đùi, phẫn nộ nói:
"Tôi đã nói rồi, Trình Dã không phải người bình thường! Cậu không biết đâu, lần trước cũng y như vậy, cậu ta cứ bắt tôi xách chung với cậu ấy. Cậu có tưởng tượng được cảnh hai thằng con trai, mỗi đứa xách một bên túi, đi bên nhau giữa sân trường không?
Tôi đã nghĩ mình đủ mặt dày rồi, không ngờ cậu ta còn hơn tôi một bậc.Tôi có thấy mà. Lúc đó tôi đứng ngoài hành lang, còn nghe người ta nói hai cậu là kiểu
"đồng bệnh tương liên" của hội suy cơ đấy.
"Chu Tư Lễ cười nhạt."Oan uổng quá! Tay tôi khỏe lắm đó! Cậu không giải thích giúp tôi à?Tôi không dám giải thích, sợ người ta lại nghĩ tôi cùng hội suy cơ với các cậu.…
"Hứa Quân Xương tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói rằng sẽ cho Trình Dã và Chu Tư Lễ nếm mùi đau khổ trên sân bóng. Khi gần đến nhà thể chất, hai người chạm mặt Tô Xán Y đang đi về phía đối diện. Tô Xán Y dừng bước, ngập ngừng nhìn về phía Chu Tư Lễ."Cậu đi trước đi, lát tôi sẽ đến.
"Chu Tư Lễ quay đầu nói với Hứa Quân Xương. Chuyện này không phải lần đầu gặp phải, Hứa Quân Xương cũng đoán được đại khái sắp xảy ra chuyện gì, liền nhận lấy túi đồ từ tay cậu."Chỗ cũ gặp lại.Ừ."
Dưới tán cây long não, cô gái xoắn chặt vạt áo, cúi đầu, nhẹ nhàng bày tỏ tâm ý, hỏi cậu có suy nghĩ thế nào. Cô ấy không vội, có thể đợi đến sau kỳ thi đại học.
Qua một hồi lâu, Chu Tư Lễ hé môi, nhẹ nhàng đáp lại.
Tô Xán Y lập tức cúi đầu, nghẹn ngào nói lời xin lỗi vì đã làm phiền cậu, lấy mu bàn tay che mặt, vòng qua cậu rồi chạy về khu giảng đường lớp 11.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!